Chương 14: Xảo trá (2)
Ủng da giẫm trên mặt Âu Lâm, ép đầu của hắn lún thật sâu vào bùn đất, khiến hắn hít thở không thông.
Qua vài phút đồng hồ, Lôi Lâm mới thu khí lực lại một chút rồi hỏi: “Sao đây? Suy nghĩ kỹ càng chưa?”
“Phốc!“Âu Lâm há miệng hít thở không khí trong lành, lúc này trên mặt hắn dính đầy bùn đất và cả dấu chân, nhìn rất là buồn cười.
Nhưng đám thiếu niên đứng chung quanh đều không dám cười ra tiếng.
Có một thiếu niên thoáng lui về phía sau, muốn rời khỏi nơi đây.
Lôi Lâm cầm lấy một viên đá cuội, “Đo lường tính toán tốc độ gió xong! Điều chỉnh quỹ đạo bắn!”
Viu…uu!! Đá cuội bắn trúng đầu gối thiếu niên chạy trốn, khiến hắn nằm rạp trên mặt đất.
“Âu Lâm, thấy được sao? Không cần đợi viện binh đến đâu… Mặt khác, không cần thử khiêu chiến sức chịu đựng của tao!”
Lôi Lâm nhìn các thiếu niên chung quanh, đám thiếu niên bị ánh mắt Lôi Lâm đảo qua đều cúi đầu, thân thể phát run.
“Được! Tao có thể giao ma thạch cho mày! Nhưng tao để trên xe! Mày theo tao trở về lấy!“Âu Lâm nói ra lời khuất phục nói.
“Ma thạch quan trọng như vậy mà mày lại không mang trên người mà còn để ở trên xe ngựa, mày nghĩ tao là người ngu sao?”
Lời nói dối ngây thơ như vậy, tự nhiên không gạt được Lôi Lâm.
“Xem ra mày còn chưa ăn đủ khổ!“Trong mắt Lôi Lâm lóe lên hung quang, cầm lấy cánh tay Âu Lâm, bỗng nhiên gập lại!
Rắc! ! ! Tiếng gãy xương vang lên, kèm theo là tiếng Âu Lâm kêu thảm thiết.
“Còn không nói thật, tao sẽ bẻ gãy cả cánh tay còn lại của mày!”
“Không! Không! Không! Mày không thể như vậy, những người áo đen sẽ không bỏ qua cho mang!“Âu Lâm ôm lấy cánh tay, lăn lộn trên mặt đất.
“Ha ha… Những người áo đen kia sao lại quan tâm những chuyện này? Mày đã quên lần trước tao bị mày đánh ngất mà cũng không có ai để ý tới sao?”
Lôi Lâm cười lạnh, nhắc lại lời nói lúc trước của Âu Lâm.
“Xem ra mày thật sự muốn chết rồi!“Lôi Lâm lại muốn động thủ.
“Đợi một chút! Đợi đã…! Được! Tao sẽ giao ma thạch cho mày, mày phải thề không được lại trả thù tao!“Âu Lâm thấy Lôi Lâm đi tới, sắc mặt trắng nhợt, kêu to lên.
“Được! Tao dùng vinh dự của gia tộc Pháp Lôi Nhĩ thề!“Lôi Lâm đồng ý.
Âu Lâm xanh cả mặt, giãy dụa nửa ngồi dưới đất, lấy từ trong lòng ra một túi tiền màu vàng, ném cho Lôi Lâm: “Tất cả ma thạch của tao để ở đây!”
Lôi Lâm nhận lấy rồi xem, đó là một túi tiền lớn cỡ bàn tay, dùng sợi bạc tơ vàng thêu thành, chính giữa còn có một đồ án, vẽ một con hùng ưng và tấm chắn, chung quanh còn hoa văn thực vật tinh tế, nhìn giống một tộc huy.
Lôi Lâm mở ra túi tiền, chỉ thấy bên trong có hơn mười khối tinh thể màu đen to bằng móng tay nằm ở bên trong.
“Tích! Phát hiện năng lượng nguyên không biết!“Chip phát ra lời nhắc nhở.
“Sao đây? Có thể dùng sao?“Lôi Lâm vui vẻ.
“So sánh trong kho tài liệu… Tư liệu chưa đủ! Không tìm được phương pháp dùng!”
“Cảnh cáo! Năng lượng nguyên nén không biết phát ra phóng xạ, đề nghị chủ thể tăng cường phòng hộ!”
“Vậy sao?“Lôi Lâm nghĩ đến, lập tức nhìn về phía Âu Lâm, vấn đạo: “Mày muốn đi học viện nào?”
“Wetland… Thấp Địa Hoa Viên!“Sắc mặt Âu Lâm rất khó nhìn.
“Thấp Địa Hoa Viên! Tao từng nghe nói chi phí nhập học là mười khối ma thạch đi!”
“Không sai! Mày từng nghe tới nơi này hay sao?“Âu Lâm có chút ngạc nhiên.
Lôi Lâm mỉm cười, nhìn có chút thần bí. Hắn căn bản chưa từng nghe qua Thấp Địa Hoa Viên, chỉ là có chủ tâm lừa dối Âu Lâm Nhấ, dù sao phí nhập học lớn cơ bản đều là số nguyên, đoán sai cũng không sao.
“Được! Trả lại cho mày!“Lôi Lâm lấy từ trong túi ra ba khối ma thạch, rồi ném ma thạch còn lại cùng túi tiền về cho Âu Lâm.
“Ba khối ma thạch này chính là để đền bù tổn thất cho tao!“Tuy hiện tại có thể lấy toàn bộ ma thạch , nhưng đáng tiếc Lôi Lâm thật sự không biết rõ người áo đen cùng người áo trắng sẽ có thái độ đối với việc này như thế nào, hắn cũng không muốn lấy thân thử nghiệm, thăm dò điểm mấu chốt nhẫn nại của bọn hắn, lưu lại cho Âu Lâm đủ ma thạch nhập học, về sau cho dù nói xạo cũng có lý do.
“Cảm ơn… Cám ơn mày!“Sắc mặt Âu Lâm đã khá nhiều, nếu như mất đi toàn bộ ma thạch, khiến hắn không thể nhập học, hắn thật sự không biết trở về đối mặt với gia tộc như thế nào.
“Yên tâm! Tao sẽ không cần ma thạch của bọn mày đâu!“Lôi Lâm ngẩng đầu, nhìn những thiếu niên quý tộc khác đang co thành một đống, bàn tay gắt gao che trong ngực, không khỏi lắc đầu.
“Cám ơn Lôi Lâm đại nhân!“Nghe được Lôi Lâm cam đoan, các thiếu niên khác đều nhẹ nhàng thở ra, vội hành lễ.
“Chẳng qua tao yêu cầu những thứ khác để đền bù tổn thất!“Lôi Lâm nhìn về phía một thiếu niên, vừa rồi chính là hắn muốn chạy về báo tin, bị đánh nằm rạp trên mặt đất.
“Thập Tự kiếm của mày không tệ!“Lôi Lâm thấy thiếu niên này có chút sợ hãi, mới chỉ vào Thập Tự kiếm trên eo thiếu niên.
Nghe ám chỉ này, thiếu niên này vội nói: “Dâng cho đại nhân!”
“Ha ha! Tao sẽ không khách khí!“Lôi Lâm nhận Thập Tự kiếm trong tay thiếu niên, ước lượng sức nặng, rất là hài lòng gật đầu.
Là bội kiếm của quý tộc, chuôi Thập Tự kiếm này rất tốt.
Trên chuôi kiếm không chỉ trang trí hoa văn xinh đẹp, phòng ngừa tay trơn trượt, vỏ kiếm cũng là dùng da cá mập, tạo cảm giác đẹp đẽ quý giá.