Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 61: Đột phá kỵ sĩ (1)

Chương 61: Đột phá kỵ sĩ (1)
Khắc Lôi Uy Nhĩ nói xong, móc từ trong lòng ngực ra một ít bột phấn màu đen, rắc vào trên đùi, trong lúc đó, thân thể của hắn cao lên giống như bị kéo dài ra, nhìn kỹ lại mới thấy không phải hắn đột nhiên cao lên mà là dưới đày giầy đột nhiên mọc ra một lớp lông tơ màu đen, nâng hắn ở phía trên.


Dựa vào lớp lông tơ màu đen này, tốc độ của Khắc Lôi Uy Nhĩ đột nhiên tăng vọt, chỉ chớp mắt đã biến mất ở trong rừng, tốc độ còn nhanh hơn Lam Dạ.
“Hạt giống cỏ Mau Lẹ? Xem ra đây là vật Khắc Lôi Uy Nhĩ dùng để bảo vệ tính mạng, nhưng di chứng sau khi dùng hạt giống cũng không nhỏ!”
Lôi Lâm lầm bầm lầu bầu, vừa nhìn về phía hai nữ sinh bên cạnh: “Tuy nói như vậy có chút ngượng ngùng, nhưng mọi người vẫn phải chia nhau chạy thôi!”
“Đã lựa chọn đi ra ngoài mạo hiểm, tự nhiên phải chuẩn bị tốt cho cái chết! Nói thật, cậu có thể ở lại sau hai nam sinh kia, đã khiến chúng ta giật mình rồi!”
Nghê Lan nói xong lại lấy ra một ống nghiệm dược tề màu xanh lá, đập xuống đất, một vòi rồng màu xanh lá đột nhiên bọc Nghê Lan cùng Lỵ Lỵ vào trong.
“Gặp lại tại học viện!“Hai nữ sinh bị bọc trong vòi rồng thoáng qua đã biến mất trong tầm mắt Lôi Lâm.
“Đều chuẩn bị át chủ bài sao?“Lôi Lâm cười cười, dưới chân khẽ động, biến mất trong rừng cây.
Chỉ là trong nháy mắt, năm người tạo thành đội ngũ đã lập tức chia năm xẻ bảy, tất cả mọi người bày ra khả năng để thoát đi hiện trường.
Bước chân Lôi Lâm liên tục, cây cối hai bên không ngừng rút lui về sau.
“Sơn Địa Bạo Hùng có lực công kích rất mạnh, tốc độ chỉ bình thường, trong năm người, Khắc Lôi Uy Nhĩ dùng cỏ mau lẹ, Lỵ Lỵ cùng Nghê Lan dùng dược tề gia tốc, mình có lực lượng thân thể cấp kỵ sĩ, tốc độ cũng không kém, chỉ có Lam Dạ chạy trốn ngay từ đầu là có tốc độ chậm nhất, cũng nguy hiểm nhất, nếu như không có chuẩn bị át chủ bài gì…, chỉ sợ cũng phải chết ở đây rồi.”
“Mà đã có Lam Dạ kéo dài, mình có thể thoát khỏi phạm vi Sơn Địa Bạo Hùng săn bắn, dược tề này vẫn là không cần dùng!”
Lôi Lâm thân là Dược tề sư, cho dù không thể bán ra với số lượng lớn, nhưng cũng coi như có chút tài sản, tự nhiên chuẩn bị mấy át chủ bài bảo vệ tánh mạng, mới có nắm chắc đi ra đến rèn luyện.
Mỗi một lần Lôi Lâm hạ bước chân đều vô cùng hoàn mỹ, mọi cử động dường như đã hòa vào với rừng cây, không hề bị nhánh cây dây leo nào trở ngại, động tác trôi chảy như nước chảy mây trôi, tốc độ rõ ràng không kém gì Khắc Lôi Uy Nhĩ sử dụng cỏ mau lẹ.
“Rống! ! !“Một tiếng rống lớn từ phía trước truyền đến.
Trước mặt Lôi Lâm đột nhiên có thêm một bóng đen, sau đó còn có trảo của một con gấu cực lớn.
“Không có khả năng! Sao nó có thể chặn phía trước mình? Lam Dạ cũng không hấp dẫn được nó sao?”
Lôi Lâm kinh hãi, thân thể giống như phản xạ có điều kiện lập tức rút Thập Tự kiếm ra chém tới.
Keng! ! ! Lôi Lâm chém ra một luồng lực lượng khổng lồ, mượn cỗ lực lượng này, thân thể Lôi Lâm khẽ tránh khỏi phạm vi gấu trảo công kích, Thập Tự kiếm trong tay không cầm nổi, rời tay bay ra.
Ầm! ! !
Lúc này Lôi Lâm không chút do dự mà ném một lọ dược tề màu đỏ rực về phia Sơn Địa Bạo Hùng.
Khi ống nghiệm nổ ra, một ngọn lửa màu đỏ đột nhiên bao quanh Sơn Địa Bạo Hùng.
Lôi Lâm không nhìn cảnh tượng đằng sau mà lập tức quay đầu bỏ chạy.
“Dược tề bạo liệt tuy có uy lực rất lớn, có thể so sánh với pháp thuật cấp 0 bình thường, nhưng đối với Sơn Địa Bạo Hùng da dày thịt béo thì vẫn kém một chút.”
“Rống! ! !“Tiếng rống của Sơn Địa Bạo Hùng từ phía sau truyền đến, cách Lôi Lâm càng ngày càng gần.
Lôi Lâm nhìn lại, hai mắt lập tức trợn trừng lên: “Chuỵen này không khoa học!”
Chỉ thấy Sơn Địa Bạo Hùng chỉ là bị cháy đen một chút trên đầu, còn lại thân thể đều không bị thương, vừa rồi dược tề bạo liệt chỉ khiến Sơn Địa Bạo Hùng càng thêm cuồng bạo hơn, gần như không thu hoạch được gì.
Mà thân thể mập mạp khổng lồ của Sơn Địa Bạo Hùng nhẹ như lông vũ vậy, không ảnh hưởng tới tốc độ chút nào, đuổi theo đằng sau Lôi Lâm.
“Chip! Dò xét!”
Lôi Lâm phát ra mệnh lệnh, nhưng đợi cả buổi vẫn không nghe thấy tiếng Chip phản hồi, chỉ có tạp âm loáng thoáng.
“Chip! Chip!“Lôi Lâm lại la lên, nhưng lại không thu hoạch được gì.
“Đáng chết, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Lôi Lâm nhăn nhó, Chip là át chủ bài lớn nhất của hắn trên thế giới này, đột nhiên mất đi liên hệ, khiến hắn gần như nổi giận.
BA~! Sơn Địa Bạo Hùng lại lần nữa đuổi theo Lôi Lâm, tay gấu rất lớn đánh ra, thật giống như đang đập một con ruồi.
“Cánh tay bóng ma!“Lôi Lâm nhanh chóng chú ngữ, một bàn tay màu đen vươn ra, tóm chặt lấy bàn chân gấu.
Gấu Bự không ngừng gầm thét, lại nhất thời không thể tránh thoát khỏi cánh tay bóng ma.
Nhân cơ hội này, Lôi Lâm tranh thủ thời gian chạy đi, “Hiệu quả của cánh tay bóng ma chỉ có thể duy trì vài giây! Phải tranh thủ thời gian!”
Lôi Lâm chật vật chạy trốn.
“Đáng chết!“Đây cũng không phải là lần thứ nhất Lôi Lâm oán trách, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Sơn Địa Bạo Hùng mạnh đến nổi vượt qua tưởng tượng, hơn nữa tốc độ còn nhanh như thế!”
Bụi cỏ hai bên đường trong Hắc Sâm Lâm không ngừng bị kình phong thổi nghiêng sang một bên, thỉnh thoảng còn vài tiếng côn trùng kêu truyền đến.
“Cuối cùng tạm thời thoát rồi!“Lôi Lâm chạy hơn 10″ rồi mới dám quay đầu lại nhìn, rừng nhiệt đới màu đen giống như một con quái thú mở rộng miệng, muốn một ngụm nuốt hắn vào.
“Oa oa! ! !“Lôi Lâm vừa vừa nhẹ nhàng thở ra, trên trời lại truyền tới tiếng kêu khó nghe của Hắc Nha.
Lôi Lâm ngẩng đầu nhìn lên, Hồng Nhãn Hắc Nha còn lớn hơn hai con Hắc Nha lúc trước vài vòng! Khoảng chừng ba con! Sau khi trông thấy Lôi Lâm hì lập tức bổ nhào xuống.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất