Chương 12: Dương Thanh Thước (1)
Hứa Cảnh Minh không biết rằng Sư phụ Liễu Hải đã tiến cử hắn. Hiện giờ, hắn đang bàn giao công việc ở võ quán, một khi kỳ tập huấn của đội tuyển tỉnh Giang Nam kết thúc, hắn đã có thể trở về quê hương của mình là thành phố Minh Nguyệt. Buổi chiều hôm đó, Hứa Cảnh Minh đang luyện tập trong phòng tập độc quyền ở võ quán, hai tay hắn cầm côn nhị khúc đặc ruột có đường kính 4cm và dài 3 mét. Hai đầu trường côn bắt đầu vũ động, nửa vòng cung trên, nửa vòng cung dưới, nửa vòng cung phải, cửa vòng cung trái, quỹ đạo do đầu côn vẽ ra trong tích tắc, dù chỉ là một phần của đường tròn.
Trường côn này được làm bằng thép không gỉ, dạng tròn đặc thường được sử dụng trong công nghiệp, nặng đến 64 cân. Nó không thích hợp dùng trong chiến đấu, nhưng thích hợp để rèn luyện sức bền và độ dẻo dai toàn thân.
“Tích tích tích…”
Đột nhiên có một âm thanh vang lên.
Hứa Cảnh Minh đặt trường côn bằng thép xuống, cầm khăn lau mồ hôi, liếc nhìn cái tên hiển thị trên màn hình rồi nói: “Tiểu Bạch, trả lời cuộc gọi video.”
Quang ảnh ngưng tụ giữa không trung, hiện ra thân ảnh của một người thanh niên.
“A Thước!”
Hứa Cảnh Minh vui vẻ cười: “Hiếm khi nào ông chủ động gọi điện cho tôi.”
Người thanh niên trước mặt tên là Dương Thanh Thước, là người anh em tốt nhất của Hứa Cảnh Minh. Cả hai từng học cùng một trường đại học, đồng thời còn tham gia câu lạc bộ võ thuật ở trường cùng nhau. Nhớ năm đó, khi câu lạc bộ bố trí các đội viên ở trong ký túc xá, hắn và Dương Thanh Thước còn là người giường trên, người giường dưới.
Khi Hứa Cảnh Minh là sinh viên năm nhất, hắn đã giành vị trí đầu tiên trong Giải Đấu Liên Đoàn Võ Thuật dành cho các sinh viên trên cả nước, còn Dương Thanh Thức đứng thứ bảy!
Hứa Cảnh Minh được chọn vào đội tuyển quốc gia khi còn là sinh viên năm nhất, còn Dương Thanh Thứ cũng được gia nhập vào đội tuyển vào năm thứ hai đại học.
Hai huynh đệ giường trên, giường dưới đã cùng nhau tiến vào đội tuyển quốc gia, sau đó lại tiếp tục gắn bó ở đội tuyển quốc gia thêm mấy năm nữa. Bọn họ cùng nhau luyện tập, cùng nhau sinh hoạt như khi còn ở ký túc xá. Tình huynh đệ giữa hai người này có thể hình dung như là, không phải là anh em ruột thịt, nhưng còn tốt hơn cả anh em ruột thịt.
“Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại sao.”
Dương Thanh Thước mỉm cười, biểu cảm có chút ngại ngùng. Tính tình của Dương Thanh Thước nhút nhát, có chút nội liễm, những người thân quen với hắn đều biết rõ điều đó.
“A Thước, sao trông ông có vẻ mập hơn rất nhiều?”
Hứa Cảnh Minh kinh ngạc nói.
Dương Thanh Thước hồi trước rất thanh tú, vóc dáng gầy gò. Nhưng bây giờ hắn béo ra thêm một vòng, trông có hơi phát tướng, ánh mắt cũng không còn sắc nhọn như ngày xưa nữa rồi.
“Con tôi năm nay đã vào tiểu học rồi, tôi có phát tướng thì cũng là chuyện bình thường”.
Dương Thanh Thước nói.
“Đúng thế, con ông có thể đi mua xì dầu luôn rồi. Trong khi tôi vẫn chưa kết hôn. Nhưng mà ông đấy, vừa đủ tuổi kết hôn là lập tức đi đăng kí ngay, khiến cho đám lão huynh đệ của chúng ta vô cùng mất mặt đó nha.”
Hứa Cảnh Minh lên tiếng trêu ghẹo, ai có thể ngờ được Dương Thanh Thước, em út nhút nhát, hay ngượng ngùng của tổ một của đội tuyển quốc gia năm đó lại là người cưới vợ sớm nhất.
Dương Thanh Thước chỉ cười cười, cũng không nói gì thêm.
“Hôm nay ông gọi cho tôi có chuyện gì vậy?”
Hứa Cảnh Minh cười hỏi. Sau khi tách ra, các huynh đệ trong câu lạc bộ võ thuật ở trường đại học và đội tuyển quốc gia đã phân tán ra khắp cả nước. Một, hai năm mới liên lạc với nhau được một lần là chuyện bình thường.
“Là có chút chuyện.”
Dương Thanh Thước do dự, nói: “Hứa ca, tôi có chút chuyện, cần vay một ít tiền.”
“Vay tiền?”
Hứa Cảnh Minh cảm thấy không thoải mái trong lòng. Hắn vốn không quan tâm đến tiền bạc, nhưng hắn lo lắng cho A Thước. A Thước trước đây cũng từng là tuyển thủ trụ cột của đội tuyển quốc gia. Sau khi giải nghệ, hắn làm việc tại Cục Thể thao tỉnh Hà Bắc, thu nhập cũng rất tốt. Sao hắn lại phải đi vay tiền?
“Có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?”
Hứa Cảnh Minh hỏi.
“Mẹ tôi nằm viện, phải dùng thuốc đặc trị nằm ngoài bảo hiểm y tế, cho nên tốn khá nhiều”.
Dương Thanh Thước nói.
“Ông cần bao nhiêu?” Từ Kính Minh hỏi.
“Một trăm vạn.”
Dương Thanh Thước nói: “Nhưng một năm nữa tôi mới có thể trả lại tiền cho ông.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Được rồi, tôi chuyển ông ngay.”
Tuy nhiên, trong lòng Hứa Cảnh Minh vẫn đang suy tư về điều đó. A Thước lúc trước là tuyển thủ chủ lực của đội tuyển quốc gia, hắn cũng từng tham gia Giải Đấu Võ Thuật Thế giới một lần. Mặc dù bị loại ở vòng bảng, nhưng số tiền thưởng cơ bản của cuộc thi vẫn là một trăm vạn. Tuy phí ra sân không cao, nhưng hắn đã phấn đấu nhiều năm, tiết kiệm được mấy trăm vạn. Bây giờ hắn lại muốn vay tiền của mình, sợ rằng A Thước đang đối mặt với khó khăn lớn.
Hứa Cảnh Minh khi cho người khác vay tiền, hắn thường chuẩn bị tâm lý rằng bên kia sẽ không trả lại. Cho nên, nếu bạn bè xã giao của hắn vay tiền, hắn cũng sẽ không hào phóng như vậy. Nhưng Dương Thanh Thước là người anh em tốt nhất của hắn từ nhỏ đến giờ!
Hứa Cảnh Minh vừa nói, vừa thao tác trên quang ảnh, hắn nhấp vào ứng dụng tài chính của mình. Cổ phiếu, bảo hiểm và tiền gửi tiết kiệm đều được liệt kê rõ ràng…. việc chuyển tiền nhanh chóng được hoàn tất.
“Nhận được chưa?”
Hứa Cảnh Minh hỏi.
“Tôi nhận được rồi.”
Sau khi nhận được tiền, Dương Thanh Thước trở nên phấn chấn hơn một chút. Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, quả thực thiếu tiền rất cực khổ.
“Hứa ca, cám ơn.”
“A Thước, hôm nay tôi có đi công tác ở thủ đô. Đến lúc đó, tôi sẽ ghé qua Tân Môn của các ông, tìm ông tâm sự.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Ông cho tôi địa chỉ của ông, tôi sẽ đến chỗ của ông.”
“Hôm nay?”
Dương Thanh Thước ngạc nhiên: “Khi nào thì đến?”
“Khoảng năm giờ.”
Sau khi tính toán thời gian, Hứa Cảnh Minh nói ra.
“Tôi còn đang đi làm, để tôi đưa ông địa chỉ công ty tôi.”
Dương Thanh Thước nói ra một địa chỉ.
Hứa Cảnh Minh nhìn thấy địa chỉ này là của Câu lạc bộ thể dục Gia Hân, có chút kinh ngạc nói: “Ông không làm ở Cục thể dục thể thao Hà Bắc?”
“Chà, tôi nghỉ rồi.”
Dương Thanh Thước gật đầu, “Hứa ca, tôi phải tiếp tục lên lớp rồi, nói chuyện sau nhé.”
“Được, đến lúc đó huynh đệ chúng ta sẽ trò chuyện vui vẻ với nhau.”
Hứa Cảnh Minh khẽ vuốt tay vào không trung, quang ảnh trước mặt biến thành những chấm sáng. Nụ cười trên khuôn mặt cũng biến mất.
Hứa Cảnh Minh yên lặng đứng ở nơi đó: “A Thước thoạt nhìn có chút không đúng. Lần này cậu ta còn rời khỏi Cục thể thao, đến một câu lạc bộ thể dục để làm việc, cũng không phải là võ quan có tiếng. A Thước từng là tuyển thủ chủ lực của đội tuyển quốc gia, tại sao lại đến một câu lạc bộ thể hình như thế?”
Bọn họ đều là những tuyển thủ võ thuật chuyên nghiệp. Làm việc ở câu lạc bộ thể dục thì có thể phát huy thực lực được bao nhiêu?
“Mình phải tới Tân Môn để gặp mặt cậu ta một chút.”
Hứa Cảnh Minh ngay lập tức mua một vé tàu cao tốc, tốc độ lên đến 600 km/h, chỉ mất hai tiếng là có thể đến Tân Môn. Mấy lời nói kêu đi công tác ở thủ đô đều là giả, vì Hứa Cảnh Minh không yên tâm về người huynh đệ này, cho nên hắn nhất định phải đến Tân Môn để gặp Dương Thanh Thước.