Chương 2: Hứa Cảnh Minh (2)
Hứa Cảnh Minh cùng một số nhân viên lễ tân đứng ở lối ra vào của võ đường Tinh Không. Từ xa, hắn nhìn thấy một chiếc xe buýt điện đang lao tới trong mưa. Xe điện dừng lại, cửa mở ra, hơn mười người của đội huấn luyện tỉnh Giang Nam lần lượt đi xuống.
“Đại Hùng.”
Hứa Cảnh Minh nhìn thấy thanh niên to béo vạm vỡ bước xuống xe đầu tiên, đó là người anh em tốt của hắn, Lưu Xung Viễn.
“Lão Hứa.”
Lưu Xung Viễn đi tới, hưng phấn ôm lấy Hứa Cảnh Minh, vỗ độp độp vào lưng hắn, khiến khuôn mặt Hứa Cảnh Minh có chút chua xót, thôi coi như tên này đang mát xa cho mình vậy.
Lưu Xung Viễn cao 203 cm, nặng hơn 180 kg, trông giống như một con gấu đang đứng thẳng lưng. Khi còn là một võ sĩ đối kháng chuyên nghiệp, y một tay cầm khiên, một tay cầm rìu, giết liên tiếp 39 người, đạt được số điểm cao nhất trong bảng xếp hạng của Liên đoàn võ thuật thế giới, sau đó giành được một vị trí trong Sở thể thao tỉnh nhà.
“Đây là Huấn luyện viên Hứa.”
Lưu Xung Viễn nhếch miệng cười: “Chính là vị huấn luyện viên Từ mà các ngươi thương nhớ đã lâu!”
“Hứa Cảnh Minh!”
“Thương Ma Hứa Cảnh Minh!”
“Cuối cùng cũng được nhìn thấy người thật!”
Các đội viên trong đội tuyển tỉnh đều có chút hưng phấn. Là người trong nghề, họ đương nhiên rất ngưỡng mộ vị tiền bối này.
Hứa Cảnh Minh nhìn những đội viên này, hắn dường như được nhìn thấy chính mình hồi đó, trẻ trung và tràn đầy sức sống!
Đâu như mình bây giờ, lang bạt trong từng trận đấu võ thuật, đến khi bị chấn thương cũng chỉ có thể giải nghệ.
Hứa Cảnh Minh cười: “A Thần, mau đưa bọn họ đi chọn vũ khí.”
“Vâng, anh Hứa.”
Một nhân viên trẻ tuổi đáp lại.
“Gấu Lớn, chúng ta lên tầng ba trước để đợi họ.”
Hai người anh em tốt Hứa Cảnh Minh và Lưu Xung Viễn vui vẻ đi lên lầu ba.
….
….
Phòng vũ khí của võ đường Tinh Không có diện tích khoảng chừng 500 mét vuông. Bên trong có các vũ khí lạnh như đao, thương, kiếm, côn, khiên, búa, chùy và dây xích là đáng chú ý, ví dụ như trên đao kiếm, bề mặt của chúng được bọc một lớp vật liệu giảm xóc, nhằm cải thiện mức độ an toàn một cách đáng kể. Hoặc như trường thương, hàng trăm cây trường thương được xếp thành hàng trên tường để trưng bày, trên mỗi cán thương đều có các số liệu như là chiều dài, đường kính hai đầu và trọng lượng của chúng.
“Đúng là võ quán Tinh Không có khác, xứng danh võ quán số một thành phố Tân Hải, vũ khí nào cũng có.”
11 đội viên của đội huấn luyện tỉnh đều sử dụng thương dài, vì thế nên họ mới tham gia buổi huấn luyện của Hứa Cảnh Minh. Chỉ riêng về thương pháp, Hửa Cảnh Minh đã được tất cả các cao thủ võ thuật chuyên nghiệp công nhận là một trong mười người đứng đầu.
Sau khi xác định thông số của từng cây trường thương, 11 đội viên trong đội tuyển nhanh chóng chọn vũ khí cho riêng mình
“Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy Hứa Cảnh Minh hàng thật giá thật, trông hắn cũng bình thường, không hề uy hiếp như trong video.”
Một tên thanh viên có vóc dáng cao lớn bắt đầu vung thử cây trường thương trong tay, sau đó bắt đầu nói chuyện.
“Hắn gầy hơn rất nhiều so với trong video.”
Một thiếu niên non nớt khác cũng lên tiếng.
“Gầy thiệt.”
Tên thanh niên to lớn gật đầu.
“Khi hắn chưa giải nghệ, tôi từng đến một số trận đấu của hắn. Theo thông tin công khai của Liên đoàn võ thuật, hắn cao 1,78 mét, nặng 93 kg. Bây giờ hắn bị sút rất nhiều cân, chắc chưa tới 85 kg.”
Các thành viên trong đội tuyển tỉnh bắt đầu thảo luận rôm rả.
Họ đều biết rõ, chiều cao 1,78 mét và cân nặng hơn 80 kg có thể hơi mập đối với người bình thường. Nhưng đối với võ sĩ chuyên nghiệp đòi hỏi tỷ lệ cơ bắp cao thì có vẻ hơi gầy.
“Nếu cân nặng bị giảm, chắc sức mạnh của hắn cũng bị sa sút.”
“Không biết thực lực hiện giờ của hắn như thế nào nhỉ?”
“Một số võ sĩ chuyên nghiệp sau khi giải nghệ, cơ thể của bọn họ sẽ bị biến dạng và sức mạnh cũng kém đi rất nhiều”.
Các thành viên tiếp tục thảo luận.
“Tôi cũng muốn xem bản thân so với tuyển thủ giải đấu võ thuật thế giới còn cách bao xa. Ai ngờ hắn lại bị sút cân như vậy, không biết sức mạnh còn lại bao nhiêu phần.”
Tên thanh niên to con có chút không cam lòng. Hắn được chọn vào một đội huấn luyện quốc gia vào năm ngoái, mục tiêu của hắn chính là sự kiện lớn nhất trong thế giới võ thuật – Giải đấu Võ thuật Thế giới. Vậy nên, hắn rất mong chờ được gặp mặt Hứa Cảnh Minh, người đã hai lần tiến vào giải đấu quy mô quốc tế này, nhưng hiện tại có chút thất vọng.
Cân nặng bị giảm sút như vậy, Hứa Cảnh Minh còn bao nhiêu sức lực chứ? Liệu có còn là “Thương Ma“ độc đoán và mạnh mẽ khi đó không?
“Ngay cả khi sức mạnh suy giảm, kinh nghiệm vẫn còn đó.”
Một thanh niên cao to khác đứng bên cạnh cười lớn: “Như vậy cũng đủ chỉ điểm cho chúng ta rồi.”
“Nói không chừng hắn cũng sẽ không thực chiến với chúng ta đâu.”
Thiếu niên non nớt lẩm bẩm, bọn họ đã được nhiều huấn luyện viên ở thế hệ cũ chỉ dạy và hướng dẫn, nhưng có ít người có thể thực sự chiến đấu với họ.
** Trên tầng ba của võ đường Tinh Không có một đấu trường đáp ứng quy cách của các cuộc thi võ thuật quốc tế. Đấu trường dài 20 mét, rộng 20 mét, được bao quanh bởi hàng rào thép gai cao sáu mét.
Các thành viên của đội huấn luyện tỉnh bước vào tầng ba, lập tức nhìn thấy Huấn luyện viên Lưu và Hứa Cảnh Minh đang đứng ở đó.
“Xếp hàng.”
Hứa Cảnh Minh cất giọng như thể đã rất quen thuộc. Dù sao hắn cũng từng là đội viên của đội tuyển tỉnh Giang Nam khi đó, trước khi được chọn làm tuyển thủ chủ lực của đội tuyển quốc gia.
11 đội viên trong đội lập tức cầm trường thương, xếp thành một hàng ngay ngắn.
Có lẽ thực lực của Cảnh Minh Minh đã giảm đi rất nhiều sau khi giải nghệ, nhưng những thành tựu trong quá khứ của hắn vẫn khiến các đội viên này khâm phục và kính nể, đương nhiên bọn họ cũng sẽ nghe lời hắn.
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là huấn luyện viên của các bạn. Khóa huấn luyện này sẽ kéo dài trong mười ngày. Ngoại trừ buổi huấn luyện hôm nay được bắt đầu vào buổi chiều, từ ngày mai sẽ từ 9 giờ sáng đến 11 giờ sáng.”
Hứa Cảnh Minh liếc nhìn bọn họ: “Tôi không muốn bất kỳ người nào đến trễ về sớm.”
“Rõ.”
Tất cả 11 đội viên trong nhóm đồng thanh trả lời.
“Được rồi, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, hãy cho tôi xem thực lực của các bạn.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Để tôi có thể lên kế hoạch huấn luyện phù hợp với khả năng của từng người.”
“Ra sân sao?”
Các thành viên nhìn nhau vừa mừng và sợ.
“Thực chiến trên võ đài?”
“Hứa Cảnh Minh có thể đảm nhận thực chiến?”
Những đội viên khó có thể giấu được niềm vui sướng. Nếu Hứa Cảnh Minh dám làm như thế, chứng tỏ hắn sau khi giải nghệ vẫn có thể duy trì phần lớn sức mạnh khi còn ở thời kỳ đỉnh cao.