Chương 3: Chỉ đạo chiến đấu (1)
..........
Hứa Cảnh Minh nhìn bộ dáng của bọn họ, cũng đoán được ý nghĩ trong lòng của những người tuổi trẻ này, mỉm cười nói: “Tôi đã từng xem tư liệu của các cậu, bây giờ tỉnh đội tỉnh Giang Nam có tổng cộng 11 người dùng trường thương, lần này đều tới đông đủ. Trong các cậu có ba vị là học sinh cấp 3 được tuyển chọn đặc biệt, 3 cậu nhóc theo thứ tự đến đây trước đi, mặc giáp vào.”
Tham gia trận đấu võ đạo, nhất định phải mặc giáp và đội mũ bảo hiểm, thậm chí miếng lót bảo hộ… đều không thể thiếu.
Vũ khí lạnh được dùng để chiến đấu mũi không bén nhọn, vả lại được bọc lớp giảm sốc, nhưng lực đánh vào vẫn rất kinh khủng. Nếu dụng cụ không chuyên dụng là dễ chết người lắm đấy.
Hứa Cảnh Minh cũng mặc giáp và đội mũ bảo hiểm lên, xuyên qua ô lưới trên mũ nhìn những đội viên này.
“Cùng đi vào trong sân đấu.” Hứa Cảnh Minh cầm trường thương trong tay, đi dọc theo cửa bằng lưới sắt vào trong lôi đài, 11 gã đội viên và huấn luyện viên Lưu cũng đi vào theo.
“Những người khác hãy đứng gần rìa của lôi đài, Phùng Vũ tới trước, Lưu Hào chuẩn bị.” Hứa Cảnh Minh nói.
Bên trong lôi đài của trận đấu chính quy thì chỉ có 2 tuyển thủ thi đấu, phạm vi ngang dọc 20 mét x 20 mét, nhưng lần này chỉ là chỉ đạo chiến đấu mà thôi, đối với Hứa Cảnh Minh mà nói, chỉ điểm cho đội viên tỉnh đội thì cũng không nơi lớn như vậy, cho nên cũng cho những đội viên khác đi vào và đứng rìa lôi đài quan sát. Bên trong không có lưới sắt ngăn cách thì quan sát rõ ràng hơn.
“Hãy xem cho kỹ, chỉ cần thương pháp của các cậu có thể đạt một nửa tiêu chuẩn của huấn luyện viên, là có thể tham gia giải đấu Võ đạo Thế giới.” Đội trưởng Lưu Xung Viễn nói, những đội viên khác đều nín hơi nhìn kỹ, có thể nhìn cao thủ như Thương Ma Hứa Cảnh Minh ra tay ở khoảng cách gần như vậy, cũng là cơ hội rất hiếm có.”
Một tên thiếu niên cũng mặc giáp và cầm trường thương trong tay, đi đến đối diện Hứa Cảnh Minh, hai bên đứng cách xa nhau khoảng 10 mét.
“Hệ thống trọng tài, mở ra.” Hứa Cảnh Minh nói.
Phía trên lôi đài chiếu xuống hình ảnh, ngưng tụ thành một khuôn mặt cực lớn nhìn xuống phía dưới, mở miệng nói: “Trận đấu bắt đầu.”
Hiện nay trọng tài của giải đấu võ đạo đều là trí tuệ nhân tạo (AI), camera của trọng tài AI có thể tua chậm hàng nghìn lần nên có thể phán quyết rất chuẩn xác, cho đến bây giờ thì hệ thống AI này chưa từng phạm sai lầm.
“Đến đây đi.” Hứa Cảnh Minh nhìn thiếu niên ‘Phùng Vũ’ còn non nớt này, thông thường thì thực lực của học sinh cấp 3 được tuyển chọn đặc biệt cũng tương đối kém, chỉ vì có tiềm lực khá lớn nên mới được tuyển chọn đặc biệt để bồi dưỡng.
“Huấn luyện viên cẩn thận nhé, rất nhiều tuyển thủ từng đấu với em đều không đỡ nổi được một thương.” Thiếu niên Phùng Vũ non nớt nhưng có phần tự tin.
“Cậu có bản lĩnh chạm được vào tôi rồi hãy nói.” Hứa Cảnh Minh chế nhạo nói.
Phùng Vũ rất tự tin mà đột nhiên cất bước, tốc độ cực nhanh và vô cùng hung mãnh, vẻn vẹn vài bước đã vọt đến gần, trường thương trong tay chuyển thành tư thế đâm, không khí cũng phát ra tiếng rít.
Chiêu tiến bước đâm thương này, mỗi ngày Phùng Vũ đều luyện 500 lần, mỗi một lần đều đâm toàn lực, từ lúc 12 tuổi đã bắt đầu luyện thương, luyện đến nay đã được 5 năm. Bây giờ một phát đâm này nhanh như tàn ảnh, dù là thiết giáp dầy cũng có thể bị đâm thủng! Cho dù trong trận đấu dùng thương với đầu thương không nhọn, còn có lớp giảm sốc bao ngoài, nhưng lực đạo vẫn vượt qua 800 cân (~400 kg) như trước.
“Ầm!” Có thể nghe rõ ràng tiếng thương nhọn xé gió, nhưng Hứa Cảnh Minh chỉ cần lùi lại một bước.
Đầu trường thương dừng lại cách Hứa Cảnh Minh khoảng 20 cm, căn bản không đụng tới được Hứa Cảnh Minh.
“Hả?” Phùng Vũ hơi ngẩn ra, lập tức chuyển thương pháp một cái, hóa thành thương vòng, quét mũi thương qua rồi đâm liên tục về phía Hứa Cảnh Minh.
Mỗi một thương đâm tới, đều là công kích có mức uy hiếp khá lớn, nhưng Hứa Cảnh Minh tựa như con báo, chuyển bước đơn giản là có thể né tránh.
“Học sinh cấp 3 trong tỉnh đội.” Hứa Cảnh Minh nhớ tới chuyện năm đó, lúc ấy mình cũng non nớt như vậy.
“Chẳng phải là hắn bị chấn thương chân nghiêm trọng, nên bộ pháp sẽ rất yếu sao? Tại sao ta cũng không chạm được hắn, mỗi lần tấn công đều còn cách 20-30 cm?” Phùng Vũ không cam lòng mà tấn công liên tục, thương pháp vung vẩy hoa mắt nhưng mảy may không thể đánh trúng Hứa Cảnh Minh.
Đợi đến khi đã đánh hơn 10 thương, lần đầu tiên Hứa Cảnh Minh ra tay chứ không tránh né nữa, giơ trường thương trong tay lên, đập vào trường thương của Phùng Vũ đang phẫn nộ, thương ảnh của trường thương trong tay Hứa Cảnh Minh chợt mơ hồ, rồi đột nhiên bộc phát ra lực đạo kinh khủng.
“Bành!”
Tiếng va đạo trầm thấp văng lên, là thanh âm của 2 báng thương va chạm vào nhau, trường thương trong tay Phùng Vũ trực tiếp bị chấn bay ra ngoài.
Hai mắt Phùng Vũ trợn tròn xoe.
Hai tay cầm thương đều đang phát run, cậu ta sững sờ nhìn trường thương bị đập rớt xuống mặt đất ở phía xa: “Sức nắm một tay của ta cũng ít nhất 200 cân, làm sao có thể chỉ chạm một cái thì thương văng khỏi tay?”
Chỉ va chạm một lần mà hai tay của cậu ta tê rần, trường thương liền vuột khỏi tay bay ra ngoài.
“Đánh hơi màu mè rồi, bộ pháp của cậu quá chậm, thương pháp cũng tầm thường.” Hứa Cảnh Minh bình luận, đối thủ loại này còn chưa đáng để hắn phải mặc giáp toàn thân, nhưng thi đấu võ đạo thì không được phép chủ quan, nếu chủ quan thì có thể phải hối hận cả đời.
“Tôi không am hiểu thương pháp cho lắm.” Một bên huấn luyện viên Lưu Xung Viễn cười ha ha nói, “Nhưng bộ pháp của tên nhóc này đúng là chậm, trong mắt chúng ta cũng tương tự như động tác chậm slow motion thôi.”
Phùng Vũ hơi nghi ngờ nhìn Hứa Cảnh Minh: “Huấn luyện viên, cho dù bộ pháp của em yếu, nhưng tay cầm thương của em dài hơn 2 mét, tại sao cũng không thể chạm tới anh được?”
“Chiều dài cánh tay và trường thương của cậu là cố định, nên phạm vi công kích xa nhất cũng là cố định.” Hứa Cảnh Minh giải thích nói, “Căn cứ bước tiến của cậu, có thể xác định phạm vi tấn công xa nhất của trường thương, chỉ cần giữ khoảng cách thì căn bản cậu đánh tới kiệt sức cũng không chạm tới được. Đây là kiến thức cơ bản của tuyển thủ chuyên nghiệp.”
“Phạm vi công kích lớn nhất cố định? Giữ khoảng cách thì không chạm được?” Phùng Vũ thì thào nói nhỏ, vừa rồi cậu ta cũng cảm giác được, Hứa Cảnh Minh chuyển động rất đơn giản, nhưng mình thi triển đủ mọi chiêu thương pháp đều không chạm được.
“Tinh túy trong bộ pháp, một là phản ứng thần kinh, hai là nắm chắc không gian, ba là khống chế cơ thể cân bằng.” Hứa Cảnh Minh nói, “Ba phương diện này của cậu đều rất kém, tựa như huấn luyện viên Lưu của các cậu nói, bộ pháp của cậu trong mắt những tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ là slow motion.”