Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 36: Thi đấu định cấp (2)

Chương 36: Thi đấu định cấp (2)

“Đúng vậy, cho dù là mặc trọng giáp thì cũng phải để lộ đầu.” Người đàn ông áo xanh gật đầu nói: “Đây là quy tắc do thế giới trò chơi đặt ra. Khi tham gia chiến đấu, phần đầu chính là điểm yếu lớn nhất, cho nên đòi hỏi người chơi nhất định phải cẩn thận bảo vệ nó.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu, sau đó bắt đầu thoải mái lựa chọn trang bị. Trong không gian “võ đài” cá nhân, hắn đã thực hành việc này rất nhiều lần, cho nên cũng vô cùng thuần thục.
“Một bộ khinh giáp hộ thân, không ảnh hưởng đến động tác cơ thể.”
Hứa Cảnh Minh lựa chọn trang bị cho cơ thể, sau khi chọn xong, cả người hắn đã mặc một bộ giáp hộ thân màu đỏ sẫm, dưới chân đi một đôi giày nhẹ nhàng chắc chắn.
“Hai khiên phòng thủ có đường kính 60cm, đây là loại khiên tương đối nhẹ nhàng.”
Hứa Cảnh Minh đeo khiên ra phía sau, duỗi tay chọn một cây ngân thương.
“Ngân thương nặng ba mươi sáu kg, cũng coi như vừa tay.”
Hứa Cảnh Minh cầm ngân thương trong tay.
Trang bị toàn thân đã đủ, một bộ khinh giáp hộ thân và giày, cộng lại nặng 55 kg. Hai chiếc khiên nặng 30kg, ngân thương nặng 36kg. Đối với chỉ số cơ thể 115 của Hứa Cảnh Minh mà nói, đây là những trang bị này quả thật tương đối nhẹ. Mấy bộ trọng giáp đều là mấy trăm kg, đương nhiên hiệu quả phòng ngự cũng mạnh hơn nhiều, các phương pháp tiến hóa [Huyền Quy Tiến Hóa Pháp] và [Cự Hùng Tiến Hóa Pháp] tương đối phù hợp với những loại trọng giáp này.
“Thi đấu định cấp, bắt đầu đi.”
Hứa Cảnh Minh chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, không gian hư ảo phía trước ngay lập tức hiện ra bản đồ của 5 vùng địa hình, hắn một mình trực tiếp đi vào bản đồ “núi rừng”.


Vùng núi rừng vừa có mưa xuống, đường đi lầy lội.
Hứa Cảnh Minh từ trong không gian hư ảo đi ra, đạp trên bùn lầy dưới mặt đất, nhìn xung quanh.
Ở phía xa xa có một cái cây lâu năm bao quanh là cỏ dại, một gã đàn ông có bề ngoài lôi thôi đang ngồi khoanh chân ngồi ở bãi cỏ sạch sẽ đó, bên hông hắn ta đeo một thanh kiếm, khi Hứa Cảnh Minh xuất hiện, người đàn ông lôi thôi này mới ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
“Đúng là không sợ chết mà, lại đến thêm một tên nữa.”
Người đàn ông lôi thôi thì thầm với chính mình, sau đó lại cười nhẹ, chậm rãi đứng lên.
“Trang phục bình thường, lại chỉ có mỗi thanh kiếm?”
Hứa Cảnh Minh quan sát đối thủ: “Hắn ta mặc trang phục bình thường, mình lại có áo giáp hộ thân, ngân thường đánh với kiếm cũng chiếm ưu thế lớn hơn. Trang bị bên ngoài của hắn ta vô cùng bất lợi như vậy, nhưng có thể thực lực của hắn lại rất mạnh.”
Nếu thực lực yếu, trang bị càng yếu hơn. Vậy thì không có chút thách thức nào hết.
“Nếu muốn tự tìm đường chết thì tôi sẽ tiễn cậu một đoạn vậy.”
Người đàn ông lôi thôi lập tức di chuyển với tốc độ cực nhanh, thân ảnh của hắn trở nên mơ hồ, sau đó lao thẳng về phía Hứa Cảnh Minh.
Hứa Cảnh Minh bình tĩnh đứng tại chỗ chờ đợi.
Khoảng cách rất gần rồi!
Tay trái Hứa Cảnh Minh lấy ngân thương ra, tay phải nắm ngân thương nâng cao đến thắt lưng, chuẩn bị ra chiêu.
Vù.
Khoảnh khắc người đàn ông lôi thôi đến gần, thân ảnh quỷ dị uốn éo, trường kiếm chợt lóe.
Rầm!
Trường kiếm chém vào ngân thương của Hứa Cảnh Minh, nhưng thanh ngân thương này lại giống như giao long ra biển, chỉ hơi dao động một chút thì ở cán thương bỗng có một lực đạo khủng bố va chạm với thân trường kiếm, khiến người đàn ông lôi thôi chấn động bay ngược trở ra. Chân của hắn ta điểm một cái, sau đó xoay người bay lên thân cây ở phía xa xa bên cạnh, bàn tay cầm kiếm đã trở nên run run.
“Nhanh quá, thân thủ thật linh hoạt.”
Hứa Cảnh Minh nhìn đối phương: “Thân thủ của mình không bằng hắn ta.”
Người đàn ông lôi thôi nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh rồi đi đến gần, nhưng tốc độ lần này lại trở nên thong thả hơn nhiều.
Hắn ta vốn muốn dùng một kiếm bất ngờ tập kích giết chết đối phương, nhưng với thanh kiếm 3 thước cộng thêm độ dài cánh tay, hắn ta buộc phải tiến đến khoảng cách đủ gần mới có thể đâm trúng Hứa Cảnh Minh. Nhưng cây ngân thương của Hứa Cảnh Minh đã dài đến hơn 7 thước, người đàn ông lôi thôi còn chưa đến gần được khoảng cách để có thể tấn công đối thủ thì đã chạm đến phạm vi công kích của Hứa Cảnh Minh rồi!
Đây là ưu thế của vũ khí!
Vừa rồi người đàn ông lôi thôi cũng là bị bắt buộc phải đối chọi với ngân thương của Hứa Cảnh Minh. Trước hết phải tước đi ngân thương của kẻ địch đi mới có thể tiếp cận hắn ta.
Vù.
Người đàn ông lôi thôi lại lần nữa đến gần.
Keng, keng, keng.
Hắn di chuyển xung quanh Hứa Cảnh Minh với tốc độ cao, từng kiếm từng kiếm đâm tới nhanh như chớp giật, va chạm với ngân thương của Hứa Cảnh Minh để tìm kiếm cơ hội.
“Thân thủ trên cơ mình, kiếm pháp cũng coi như không tồi, nhưng trang bị lại quá kém.”
Hứa Cảnh Minh hiểu rất rõ ràng những điểm này: “Phương thức tiêu diệt kẻ địch thông thường chính là dựa vào ưu thế sát thương của trang bị. Nhưng mà…...đó không phải là tất cả.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất