Chương 46: Bắn chết (1)
“Hay lắm.” “Thương pháp đẹp lắm.”
Ông cụ Hứa Quế Thuận, vợ chồng Hứa Hồng và Lê Miểu Miểu đều nín thở hồi hộp cho đến khi lần giao chiến này kết thúc, ai nấy đều trở nên cực kỳ kích động. Sau khi nghe những lời giải thích của hai huấn luyện viên đội tuyển quốc gia, bọn họ càng thêm nhiệt huyết sôi trào.
“Thương pháp của Cảnh Minh quả thực rất đẹp mắt, cho dù tận mắt chứng kiến nhưng không thể học theo được.”
Ông cụ Hứa Quế Thuận thở dài.
“Ám sát rất đẹp mắt, phản kích cũng rất đẹp mắt, phát lực thốn kình là chiêu thức ta dạy cho Cảnh Minh, bây giờ đến cả ta còn không giỏi bằng nó.”
Hứa Hồng cười đầy vẻ thán phục: “Pháp Lực Thốn Kình đạt đến trình độ này, cả thế giới nào được mấy người. Con trai của tôi, thật là quá trâu bò mà!”
Hai mắt Lê Miểu Miểu cũng sáng lên: “Quá lợi hại.”
Là một người luyện kiếm, cô cảm thấy kiếm pháp của tiền bối Liễu Tiến Phong còn cao siêu hơn cả cao thủ đội tuyển quốc gia “Tùng Nghiêu”, nhưng mà người đàn ông của cô vẫn có thể ép vị tiền bối kia phải tháo chạy.
Vợ chồng Lê Thần An cũng đang xem cảnh chiến đấu của con rể tương lai, gật đầu hài lòng, bất giác nụ cười của họ cũng trở nên rạng rỡ hơn.
….
….
Thị trấn mưa phùn.
“Thần Tiễn Thủ” Vương Di đang ngồi xổm trên nóc nhà, cẩn thận quan sát xung quanh. Nhà hàng này tuy không phải là tòa nhà cao nhất thị trấn, nhưng quang cảnh từ đây nhìn xuống đã rất tốt rồi, góc tạo giữa mái trước và mái sau của nhà hàng vừa đủ để cô ẩn nấp.
“Tôi ở đây.”
Hứa Cảnh Minh đi đến sân sau của nhà hàng, cất giọng nói với đồng đội.
“Tôi đang quan sát con đường phía trước nhà hàng.”
Ngô Trại trốn ở khu nhà dân đối diện nhà hàng, có thể quan sát một vùng rộng lớn của con phố trước nhà hàng.
“Cảnh Minh, Ngô Trại, hai người bảo vệ Thần Tiễn Thủ của chúng ta trước đi, tôi sẽ đến ngay.”
“Hùng Miêu” Trương Khiêm giao tiếp với đồng đội: “Tôi béo, đi hơi chậm chút, xin mọi người lượng thứ.”
“Tôi đang tuần tra trong phạm vi 200 mét của Thần Tiễn Thủ.”
Đại sư “Quỷ Song Đao” Đổng Húc cũng đang âm thầm tuần tra khắp nơi. Ngay lúc này, một bóng người linh hoạt lướt qua mái nhà cách đó không xa.
Đại sư “Quỷ Song Đao” Đổng Húc nhìn thấy đối phương, lập tức truyền tin cho đồng đội: “Tôi phát hiện “Miêu Đao Nữ Hiệp” Liêm Sương.”
Khi bóng người nhanh nhẹn vụt qua, trong khóe mắt cô ta cũng thoáng nhìn thấy đại sư “Quỷ Song Đao” Đổng Húc đang đi dọc góc tường.
“Tiền bối Liễu Tiến Phong mau phối hợp với tôi, chúng ta cùng nhau giải quyết “Quỷ Song Đao” Đổng Húc trước.”
Liêm Sương nhảy khỏi mái nhà, nhanh chóng lao về phía Đổng Húc. Hắn ta đứng tại chỗ, hai tay trống không, song đao đều đã thu hồi, cứ như vậy mà nhìn Liêm Sương lao tới.
Khóe miệng Liêm Sương hơi nhếch lên, mang theo một tia cười nhạo, bóng người của cô ta vụt qua, không ngừng đổi hướng như một con mèo linh hoạt, lao thẳng về phía Đổng Húc sau mấy cú nhảy.
Vèo vèo vèo.
Đổng Húc hất tay một cái, ba đạo lưu quang bắn ra, trong đó có hai cái rơi vào khoảng không, cái còn lại cũng bị tay Liêm Sương chặn lại.
“Tôi thấy anh mang theo ám khí từ trước rồi.”
Liêm Sương chặn lại ám khí, cả hai tay cầm miêu đao, lập tức chém thẳng xuống!
Trong nháy mắt, Đổng Húc cũng cầm đao lên, xông lên phía trước.
Keng keng keng!
Miêu đao khua lên vài đường vô cùng nguy hiểm. Miêu đao dài 1,6 mét, lúc Liêm Sương múa đao, quanh thân cô ta phảng phất một vầng sáng bạc, nếu đụng phải luồng sáng đó, không gãy tay thì cũng cụt chân. Tuy nhiên, đại sư Đổng Húc dùng song đao phối hợp cũng tạo nên sức cản đến giọt nước cũng không lọt, hơn nữa ngày càng ép sát.
Liêm Sương chính là muốn giữ khoảng cách, khoảng cách chừng hai mét sẽ thích hợp để cô ta thi triển miêu đao hơn. Đại sư Đổng Húc thì ngược lại, hắn ta muốn rút ngắn khoảng cách lại.
Bộ pháp của hai bên biến ảo, liên tục giao chiến với nhau, ánh sáng phát ra từ đao không ngừng bay lượn giữa không trung.
Ở một nơi khác, cụ Liễu Tiến Phong đang lao thẳng tới hai con hẻm, khoảng cách chưa đến 100 mét.
Mà cách đó khoảng 200 mét, Thần Tiễn Thủ Vương Di vừa nhích vài bước trên nóc nhà hàng thì nhìn thấy cuộc giao tranh trong hẻm.
Cô cảm nhận được cơn mưa phùn đang giăng khắp cùng làn gió nhẹ thổi qua.
Vương Di giấu mình dưới mái nhà, chỉ có đôi mắt hơi lộ ra để quan sát cuộc đối đầu từ phía xa. Cô ta tính toán thân pháp của Liêm Sương, sau đó từ từ kéo cung, mũi tên đã lên dây.
Đột nhiên…
Cô đứng thẳng người dậy, mũi tên bắn ra!
Nơi mũi tên đi qua, một làn khí áp suất cao được hình thành.
Keng keng keng.
Đổng Húc đang điên cuồng ép sát, còn Liêm Sương thì không ngừng lui về sau để giữ khoảng cách, miêu đao trong tay vọt tới uy hiếp hắn.
“Hừ?”
Liêm Sương đột nhiên cảm thấy có điều gì không ổn. Cô ta quay đầu lại, lập tức thấy một bóng đen mờ ảo cách mười mấy mét đang lao tới!
Liêm Sương di chuyển cơ thể theo bản năng, tuy động tác vô cùng linh hoạt, nhưng cái bóng mờ ấy lại nhanh đến đáng sợ.
Bụp!
Cho dù Liêm Sương đã cố gắng di chuyển nhưng cái bóng mờ ảo kia vẫn xuyên qua ngực trái của cô ta. Theo chuyển động của cái bóng, phiến đá trên mặt đất phía xa nổ tung, hình thành một hố sâu. Nhìn thấy vô số mảnh vụn xuất hiện trong hố, người ta mới có thể khẳng định, bóng mờ vừa rồi là một mũi tên!
Liêm Sương ngẩng đầu nhìn về phía xa, mơ hồ nhìn thấy một cô gái đang cầm cung tên từ trên nóc nhà, sau đó lại biến mất ngay lập tức.
“Là cô ta, “Thần Tiễn Thủ” Vương Di!”
Thời điểm Liêm Sương nhận ra thì thân ảnh của cô đã hóa thành hư vô, biến mất trong trấn nhỏ!
“Miêu Đao Nữ Hiệp” Liêm Sương là người đầu tiên bị giết chết dưới mũi tên của “Thần Tiễn Thủ” Vương Di!