Chương 48: Bát Cực Hổ Phác (1)
“Tôi có thể xác định ở tầng hai nhà trọ phía bên trái tửu lầu có người!” Cụ Liễu Tiến Phong nói với đồng đội: “Nhưng các cậu phải cẩn thận, đến giờ tôi vẫn không thấy “Quỷ Song Đao” Đổng Húc đâu cả, hắn ta có thể tùy cơ đánh lén bất cứ lúc nào.”
“Ở chỗ nhà trọ kia!”
“Đại Thần Lực: Cao Sùng sải bước, chạy như bay về phía trước, mỗi bước đi của hắn đều khiến con đường đá rung chuyển, nếu nói trước đây là đuổi theo, vậy thì bây giờ chính là đột kích!
“Huyết Phủ” Vương Tiếu và “Nữ Chiến Thần” Tôn Ngọc Đình cũng cầm khiên lao thẳng tới nhà trọ.
“Cao Sùng, để tôi xem năng lực của anh thế nào.”
Ngô Trại một thân vạm vỡ cũng mặc áo giáp cỡ lớn, chợt xuất hiện trên con phố, hai tay của hắn cũng cầm hai khiên.
Lúc này, Hứa Cảnh Minh cũng xuất hiện ở bên trái Ngô Trại, tay cũng đang cầm khiên, nhưng hai chiếc khiên của hắn rõ ràng nhỏ hơn của Ngô Trại, đường kính khoảng chừng 60cm, trên người cũng chỉ mặc áo giáp hộ thân hạng nhẹ. Sau lưng là cây ngân thương được chia làm hai khúc.
Một khi giao chiến, Cao Sùng trở nên vô cùng hung dữ và cuồng bạo. Trong cuộc thi Võ thuật thế giới năm đó, hắn xông pha đánh thẳng từ trận đầu tiên cho đến trận cuối cùng, sau đó giành được ngôi vị quán quân thế giới. Tuy nhiên, đó chỉ là những trận chiến ở thực tế, còn bây giờ đang trong thế giới ảo, hắn lại càng thỏa sức giải phóng bản thân.
“Cái thứ tôm cá hôi thối gì thế này!”
Cao Sùng xông lên phía trước, ngân thương trong tay hắn chém thẳng về phía Ngô Trại. Nhát chém này giống như có thể làm vũ trụ bị đảo ngược, sức mạnh cực kỳ hung bạo.
Ngô Trại đang cầm song khiên, hắn vốn là tuyển thủ quyền anh, sớm đã quen với việc phòng thủ trongnhiều năm nay. Giờ phút này, hắn hoàn toàn tin tưởng vào đôi khiên trong tay có thể chống lại mọi đòn đánh của đối thủ.
Bùm…
Nhát chém như thể rìu Bàn Cổ đang điên cuồng chém xuống trời đất, một nhát lại một nhát rơi vào tấm khiên.
Ngô Trại cảm nhận lực va chạm xuyên qua tấm khiên, cả người mất khống chế mà ngã nhào ra đất, hắn cũng không thể tin nổi: “Cái quái gì thế?”
“Trong cận chiến dùng binh khí, sức mạnh thực chiến của anh ta là 0% đúng không?”
Hứa Cảnh Minh thấy vậy cũng sững người. Nhà vô địch quyền anh huyền thoại này có khả năng kiểm soát cơ thể cực kỳ cao, quyền pháp và thuẫn pháp cũng phải có nhiều điểm chung, cho nên lực chiến cơ bản theo lý thuyết cũng ít nhất là 1200, tuy nhiên, kinh nghiệm thực chiến với binh khí quá kém.
“Mặc áo giáp nặng hàng trăm ký để xông pha, lại mang theo một cây thương uy lực như vậy, làm sao có thể chống cự lại được?”
“Hùng Miêu” Trương Khiêm ẩn nấp trong nhà, hắn vốn đang trong tư thế có thể tấn công bất cứ lúc nào, một cây Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao ngay lập tức hóa thành một con rồng, chặn lại nhát thương của Cao Sùng.
Keng!
Ngân thương va chạm với Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, trục của thanh đao bị bẻ cong, “Hùng Miêu” Trương Khiêm lùi lại hai bước, chống đỡ lại đòn tấn công.
“Hùng Miêu, cảm ơn.”
Ngô Trại cũng nhân cơ hội đứng lên, hắn có chút xấu hổ: “Tôi không có kinh nghiệm gì cả, mong mọi người lượng thứ.”
“Nhanh tới hỗ trợ đi.”
“Hùng Miêu” Trương Khiêm chỉ tung ra được mấy chiêu đã bắt đầu cảm thấy không chống đỡ nổi.
Bên kia.
“Trước tiên chúng ta vây giết Hứa Cảnh Minh.”
“Huyết Phủ” Vương Tiếu và “Nữ Chiến Thần” Tôn Ngọc Đình chợt nhìn thấy cơ hội, bọn họ lập tức tạo thành tình thế hai đánh một.
Ngay lúc hai người kia ép tới, Hứa Cảnh Minh lùi lại một bước, đôi khiên trong tay rung chuyển, khiến cho “Huyết Phủ” Vương Tiếu và “Nữ Chiến Thần” Tôn Ngọc Đình nhất thời cảm thấy lúng túng.
“Khiên pháp của anh ta là do Liễu Hải dạy, khiên pháp kia giống như Thái Cực Quyền, dai như kẹo dẻo.”
Mặc dù đòn đánh bằng khiên của Tôn Ngọc Đình rơi vào khoảng không, nhưng cô ta vẫn không bỏ qua mà tung ra đường kiếm như rắn độc, Vương Tiếu cũng đồng thời bổ rìu tới.
Bang.
Keng.
Hứa Cảnh Minh lấy một chọi hai, nhưng hắn không hề có dấu hiệu bị thất thủ. Nếu chỉ dựa vào đại thương thì không dễ gì chống đỡ được, nhưng tấm khiên có ưu thế rất lớn trong việc phòng thủ. Tuy rằng khiên pháp do sư phụ Liễu Hải truyền dạy cũng có chiêu thức bộc phát, nhưng chủ yếu dựa vào dùng lực để phòng thủ.
Trong ngôi nhà đối diện với quán trọ, “Thần Tiễn Thủ” Vương Di đang theo dõi cuộc chiến trên con phố.
Cao Sùng hung hãn xông pha đánh thẳng, chiêu thức của hắn vô cùng bạo lực, một chọi hai mà dồn ép “Hùng Miêu” Trương Khiêm và “Quyền Vương” Ngô Tái. Còn Hứa Cảnh Minh, tuy hắn bị Tôn Ngọc Đình và Vương Tiếu bao vây tấn công, nhưng lại phòng thủ đến mức một giọt nước cũng không lọt được.
“Cao Sùng.”
Vương Di giương cung, tên đã lên dây.
Dù chiêu thức của Cao Sùng vô cùng hung hãn, nhưng hắn lúc này cũng phải tìm cách bảo vệ đầu. Nếu so với “Huyết Phủ” Vương Tiếu và “Nữ Chiến Thần” Tôn Ngọc Đình, tốc độ của hắn yếu hơn một chút.
Ánh mắt của Vương Di trở nên lạnh lẽo.
Hừ.
Tay cô buông lỏng. Một mũi tên bắn ra khỏi cửa sổ trong nháy mắt, xé toạc không khí, lao thẳng đến chỗ Cao sùng với tốc độ kinh hoàng.
Cao Sùng, người có thể soán ngôi vị số một thế giới, sau có thể là một kẻ liều lĩnh như vậy? Thứ khiến hắn cảnh giác nhất vẫn luôn là “Thần Tiễn Thủ” trốn trong bóng tối.
“Nhanh quá!”
Cho dù đã cảnh giác từ trước, nhưng Cao sùng vẫn giật mình trước hình bóng mơ hồ của mũi tên, hắn nhấc cán thương lên, đồng thời nghiêng đầu đi.
Vèo!
Ngay sau khi mũi tên lướt qua mặt hắn, một mảnh da thịt trên mặt hắn biến mất, tai phải cũng không thấy nữa.