Chương 254: “Sao... Sao lại thế này?”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Những người trong Long Cung vốn đến vì cạnh tranh cơ duyên, lại là ở nơi không có gì trói buộc như bí cảnh Thiên Phủ, không tin tưởng nhau là điều đương nhiên.
Nếu ngờ vực hận thù lẫn nhau, vĩnh viễn không có khả năng chân thành hợp tác.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân kẻ âm thầm dùng thủ đoạn lựa chọn sát ý để ra tay.
Thật sự là nắm chắc nhân tính, thấm nhuần nhân tâm.
Khương Vọng do dự không thôi, có chút khó nắm chắc được cục diện này.
Nếu có Lăng Hà ở đây thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều, bởi vì ngay cả địch nhân cũng có thể tin tưởng y. Để y điều tra từng người một, tất cả những người hiểu y đều sẽ không có ý kiến.
Nếu là Triệu Nhữ Thành, có lẽ đã lập tức nhìn ra là ai giở trò quỷ.
Mà nếu Đỗ Dã Hổ ở đây, vậy càng đơn giản. Hắn ta không cần suy xét cái gì, ai giết mình thì mình giết người đó, đơn giản thô bạo.
Vấn đề là Khương Vọng một thân một mình ở đây, hắn không có khả năng không suy xét vấn đề như Đỗ Dã Hổ, lại nhất thời không thể nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Nhưng cũng không thể cứ kéo dài như vậy mãi, bởi vì khó chắc chắn người âm thầm dùng thủ đoạn kia không tiếp tục ra chiêu.
Hơn nữa, chờ cơ duyên xuất hiện, thế cục sẽ lập tức mất khống chế.
Lúc này nếu để lại tai hoạ ngầm, đến lúc đó có lẽ chỉ còn con đường liều chết.
Trên mặt Khương Vọng không hiện, nhưng tâm niệm lại quay nhanh.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác được trong Thông Thiên Cung, Minh Chúc khẽ động.
Phân tâm xem kỹ, chỉ thấy trong hư không có vài luồng khí xám bị lôi ra, để lộ ra dấu vết.
Khí xám như tơ, đều bị Minh Chúc hấp thu.
Khương Vọng nhận ra đây là tử khí!
Tại sao lại có tử khí có ý đồ ăn mòn Thông Thiên Cung? Đây lại là thủ đoạn của ai?
…
Cơn sóng đầu chưa yên thì cơn sóng thứ hai đã quét đến.
Tâm niệm của Khương Vọng vừa động, nhưng cũng không nói ra vấn đề tử khí ăn mòn.
Bởi vì hắn cũng không thể xác định đây là thủ đoạn của ai, nói ra lại khiến kẻ đứng sau kia chú ý.
Nhưng hắn cũng không thể để mọi chuyện tiếp tục phát triển như vậy nữa.
Khương Vọng thoáng chỉnh lại suy nghĩ, sau đó lên tiếng: “Bất kể thế nào, bởi vì tính đặc thù của Long Cung Thiên Phủ, người dẫn dắt cho sát ý ăn mòn tất nhiên sẽ nấp ở gần đây. Có hai loại khả năng, thứ nhất, hắn nấp ngay dưới mí mắt chúng ta, nhưng tất cả chúng ta không phát hiện được, khả năng này tạm thời không cần suy xét. Bởi vì nếu chúng ta không phát hiện được, vậy suy xét cũng vô dụng.”
“Khả năng thứ hai, hắn chính là một trong chúng ta! Như vậy, hắn nhất định sẽ tạo ra xung đột lần nữa để phối hợp thủ đoạn hắn bày ra. Cho nên từ giờ trở đi, bất kể là kẻ nào, chỉ cần có ý đồ khơi mào chiến đấu trước, ta sẽ coi hắn là độc thủ đứng sau, nhất định sẽ rút kiếm chém giết!”
Khương Vọng nói tới đây thì nhìn Qúy Tu: “Quý huynh, ngươi đã có thủ đoạn giải quyết sát ý ăn mòn. Như vậy, phải cho ngươi thời gian bao lâu, mới có thể tìm ra căn nguyên lấy sát ý làm loạn tâm? Thậm chí, bắt được kẻ gây rối đó?”
Qúy Tu thoáng nghĩ một lúc, sau đó tự tin nói: “Chỉ cần không có ai quấy rối, trong khoảng một khắc nhất định có thể tìm ra căn nguyên thủ đoạn. Còn về kẻ đứng đằng sau sắp đặt, nếu đã tìm ra căn nguyên thì không sợ không có manh mối.”
Tất nhiên, lời của tu sĩ Đông Vương cốc cũng rất có sức nặng ở phương diện này.
Những người giữa sân, bất kể là che giấu quá giỏi hay thế nào, cũng không ai biểu hiện ra dị thường.
Khương Vọng âm thầm quan sát, miệng thì nói: “Một khi đã vậy, không bằng chư vị tạm thời đừng nóng nảy, chúng ta cùng đi ra ngoài điện chờ, giám thị nhau. Chờ Quý huynh tìm ra dấu vết, đến lúc đó chúng ta lại quyết định hành động tiếp theo cũng không muộn.”
Liêm Tước lập tức tỏ vẻ đồng ý: “Được.”
“Một khắc mà thôi, không cần đi ra ngoài. Sát ý tạm thời không quấy nhiễu được các ngươi.” Qúy Tu nói, lấy ra một bao châm từ trong lòng ngực, như sắp bắt đầu thi triển thủ đoạn.
“Vẫn thì đi ra ngoài điện chờ đi.” Hình như nữ tu sĩ kia có chút bất an, cứ nhìn trái nhìn phải: “Ta cứ cảm thấy trong điện này có cổ quái.”
Thương thế của Triệu Phương Viên chưa ổn, càng phải thận trọng e dè, hắn ta liên tục phụ họa: “Vẫn nên ra ngoài chờ, ở chỗ này cũng không giúp được gì. Nếu quấy nhiễu thủ đoạn của Đông Vương cốc thì không ổn.”
Ngay cả tu sĩ mặc áo choàng dài cũng nói: “Có lý.”
“Các ngươi tùy ý.” Qúy Tu rút ra một cây ngân châm, cong tay búng búng, lạnh nhạt nói: “Nếu như trong khoảng thời gian này cơ duyên có xuất hiện, vậy thì hy vọng các ngươi nể mặt ta dụng tâm cứu chữa, đừng quá liều mạng với ta.”
Sau khi y thốt ra lời này, bọn người đều đứng lại.
Đúng vậy, nhỡ đâu trong thời gian đi ra ngoài chờ, cơ duyên thần thông xuất hiện thì làm sao?
Tuy trong đại điện có nguy hiểm, nhưng trước khi bọn họ tiến vào bí cảnh Thiên Phủ, chẳng lẽ không biết nơi này là một hiểm địa hay sao?
Lúc này bởi vì nguy hiểm mà rời khỏi nơi xuất hiện cơ duyên thần thông, chẳng phải hết sức buồn cười hay sao?
Không ai chịu rời khỏi đại điện, lòng bàn chân của mọi người đều như mọc rễ.
Cơ duyên thần thông trước sau ẩn giấu chưa xuất hiện kia bắt chặt lấy điểm yếu của bọn họ. Kéo bọn họ vào bí cảnh Thiên Phủ, cũng vây khốn bọn họ trong Long Cung Thiên Phủ này.
Khương Vọng đưa ra yêu cầu đi ra ngoài điện chờ, cũng chỉ xuất phát từ ý tốt muốn mọi người lẩn tránh nguy hiểm, nhưng đến tình cảnh này, hắn cũng không tiện khuyên thêm, bằng không sẽ có nguy cơ bị độc thủ sau màn chú ý.
Hiện tại hắn còn chưa thể phán đoán, người điều khiển tử khí và bố trí thủ đoạn sát ý ăn mòn có phải cùng một người hay không? Thậm chí không thể xác định đối phương có trong chủ điện này không?
Qúy Tu đưa một tay vê ngân châm, dựng thẳng ở trước mắt, một tay bấm đốt niệm chú, vận dụng bí pháp.
Đúng lúc này...
Tay y bỗng nhiên run lên, ngân châm rơi xuống đất.
Cả cầm một cây châm cũng không nổi, biểu cảm của y thật thống khổ, đột nhiên ngồi xổm xuống.
“Sao... Sao lại thế này?”
Giọng nói của y cũng trở nên suy yếu đến cực điểm.
Xảy ra chuyện gì?