Chương 530: Lễ Thâm Tình Ÿ Trọng
Trọng Huyền Tuân trực tiếp cho Trọng Huyền Thắng đang đắm chìm trong chiến thắng ở Dương Quốc ăn một cái tát thanh tỉnh.
Việc đổi Sùng Giá đảo lấy chức trấn phủ sứ của quận Nhật Chiếu, khiến cho lợi ích kinh doanh ở quận Nhật Chiếu của Trọng Huyền Thắng thất bại lại chỉ là bước đi đầu tiên của y.
Còn chưa bù đắp được mất mát trước đó, quay đi quay lại hang ổ cũng đã bị bịt kín! Đồng minh có quan hệ lợi ích chặt chẽ cũng đã quay lưng với mình, tiếp theo sẽ là gì đây?
Y còn làm như thế nào? Tiếp theo sẽ là hành động gì?
"Không được" Trọng Huyền Thắng hiếm khi lộ ra nóng nảy: "Ta phải lập tức về Lâm Truy!"
"Bình tĩnh một chút kẻo hỏng việc, chúng ta đã mạnh hơn Thiên Phủ Bí Cảnh lúc trước rất nhiều!" Khương Vọng nói: "Ta đi với huynh"
Vết thương của Thập Tứ còn chưa lành lại, đến nay vẫn đang dưỡng thương.
Đây cũng là một trong số rất ít lần từ lúc Khương Vọng quen biết Trọng Huyền Thắng tới nay, Thập Tứ không bảo vệ bên cạnh hắn ta.
Trọng Huyền Thắng bình tĩnh lại: "Vậy nơi này tính sao?"
Thanh Dương trấn cũng rất quan trọng, thành quả thắng lợi của Dương Quốc không thể để mất vào lúc này được.
"Huynh yên tâm" Khương Vọng nói: "Giao Thanh Dương trấn cho Hướng Tiền và Độc Cô Tiểu, bọn họ đủ khả năng đảm nhiệm việc này"
Hắn vỗ vỗ Trọng Huyền Thắng: "Huynh cứ ra ngoài chờ ta trước, ta phân phó một chút rồi ra ngay"
Trọng Huyền Thắng cũng không chần chừ gì, lúc này hắn ta thực sự cần sự giúp đỡ.
Khương Vọng nhanh chóng tìm được Độc Cô Tiểu và Hướng Tiền, rồi nghĩ nghĩ thế nào cũng gọi cả Trúc Bích Quỳnh đến.
"Ta có việc phải đi Lâm Truy một chuyến, mọi việc ở Thanh Dương trấn xin nhờ cả vào các ngươi. Công việc thường ngày do Độc Cô Tiểu xử lý, nếu có chuyện quan trọng thì Hướng Tiền quyết định. Còn Trúc đạo hữu xuất thân từ môn phái lớn nên có kiến thức rộng rãi, phụ trách dò những lỗ hổng bổ sung khiếm khuyết"
Khương Vọng tỏ ra rất gấp rút, mà ba người họ thực sự cũng không có ý kiến gì, lập tức vui vẻ đồng ý.
Hắn khái quát một chút phương hướng đại thể tiếp theo cho Thanh Dương trấn, thực ra chủ yếu là muốn giấu mình chờ thời cơ, vừa giải quyết ổn thỏa quan hệ với Điền An Khang vừa theo dõi động tĩnh của Hoàng Dĩ Hành.
Sau đó nghĩ nghĩ một hồi, Khương Vọng lại nói với Trúc Bích Quỳnh: "Nếu như việc ở Lâm Truy phức tạp, thì e là ta không thể kịp thời trở về tiễn đưa.
Đợi sau khi giao hẹn nửa năm của chúng ta hết, Trúc đạo hữu có thể tự 2x?"
quay về Điếu Hải Lâu:
Trúc Bích Quỳnh đảo mắt: "Hiểu rồi!"
Đúng lúc này, Hướng Tiền bỗng khẽ khàng hỏi một câu: "Xem ra câu chuyện ngươi kể cho ta chưa thể kết thúc viên mãn được. Không lẽ nhân vật chính trong câu chuyện lại rơi vào giây phút tuyệt vọng rồi?"
Chỉ có hai người bọn họ hiểu những lời này.
Trọng Huyền Tuân đã ra tay thay đổi bất ngờ như vậy, nếu nói là Trọng Huyền Thắng hiện giờ đang rơi vào thời khắc nguy hiểm thì cũng không sai.
Khương Vọng im lặng một chút liền hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy hắn có từ bỏ hay không?"
"Không ngại thì ở Thanh Dương trấn rửa mắt mà chờ đi!"
Dứt lời, hắn quay người đi ra khỏi cửa.
Vào khoảnh khắc đó, Hướng Tiền dường như đã nhìn thấy một thanh trường kiếm được rút ra khỏi vỏ trong nháy mắt!
Dương Quốc bị lật đổ trong một trận, Dương vực được đưa vào bản đồ của Tề Quốc, hai quận Đình Dao và Bình Tây liền không còn là biên quân nữa.
Thu Sát Quân là một trong chín đội quân cực kỳ tỉnh nhuệ của đại Tề nên đương nhiên không thể đóng quân ở Dương Quốc quá lâu, vì vậy đã điều quân trở về, tất nhiên cũng là để tránh những quốc gia khác giáp ranh với Dương Quốc bị hoảng sợ.
Nhưng quân biên giới của quận Định Dao và Bình Tây lại di chuyển đến Dương Quốc với một số lượng lớn.
Những binh lính còn có thể chiến đấu của Dương Quốc gần như đã bị giết sạch, nên trong vòng mười năm tới sẽ không tồn tại lực lượng phản kháng nào, và đây cũng là nguyên nhân mà Tề Quốc yên tâm bổ nhiệm cựu thần của Dương Quốc là Hoàng Dĩ Hành.
Nếu mười năm sau mà Dương địa vẫn chưa thể phục tùng hoàn toàn, thì những trấn phủ sứ này cũng không còn là cái gì quan trọng nữa.
Trong phạm vi mười dặm bên ngoài Thanh Dương trấn, có hai kỵ mã đang sánh vai nhau đi trên đường lớn.
Tuy Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng đều đã có tu vi Đằng Long Cảnh, đạp không phi hành không thành vấn đề, nhưng đi đường dài như vậy vẫn nên có tuấn mã huyết mạch yêu thú thì tốt hơn.
Chuyến đi Lâm Truy này còn chưa biết sẽ phải trải qua cục diện như thế nào, Trọng Huyền Tuân cũng không phải là một đối thủ có thể xem nhẹ.
Bọn họ phải luôn luôn duy trì chiến lực đỉnh phong để có thể ứng đối với bất kỳ khả năng nào.
Vì yêu thú khó có được, bản thân một con yêu thú thành hình có thể ngang hàng với một viên Khai Mạch Đan, vì vậy giá của con tuấn mã huyết mạch yêu thú hỗn tạp bậc này cũng rất đắt. Hiện giờ cũng là nhờ thanh thế khác biệt của Trọng Huyền Thắng nên mới có thể kịp thời ở điều động ra hai con Dương địa.
Những con tuấn mã bản thân có giá trị ngang yêu thú này lại càng là muốn mua cũng không có hàng, quý giá hơn Khai Mạch Đan rất nhiều.
Hai ky mã vừa bay qua thì trong cánh rừng bên đường lại có một cái đầu sáng loáng chui ra.
Vậy mà lại là Tịnh Lễ hòa thượng.
Hắn ta có chút khó xử gãi đầu: "Sư phụ đã nói người xuất gia phải có lòng từ bi, chớ tranh luận đối chất với người khác, nếu tức giận thì cứ đánh hôn mê luôn"
"Nhưng vì vị mập mạp này lại dụ dỗ được Tịnh Thâm sư đệ đi theo, nên ta không có cách nào báo thù rồi"
Hắn ta ủ rũ, thu bao tải rách trong tay lại.
Lại nói về Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng hai ky mã song hành, suốt dọc đường người ngựa đều không nghỉ. Dùng thời gian nhanh nhất xuyên quận qua phủ để vội vã đến Lâm Truy.
Là quốc đô của Tề Quốc, Lâm Truy hoàn toàn xứng đáng là hùng thành đệ nhất Đông vực.
Chưa nói đến khu vực kinh kỳ, chỉ riêng thành Lâm Truy đã có chu vi là ba trăm hai mươi dặm!
Đây là khái niệm gì?
Cần phải biết cả Trang Quốc cũng chỉ mới có ba ngàn dặm, đương nhiên là hiện tại cùng với sự nâng cao của thực lực quốc gia, lãnh thổ cũng đã được mở rộng thêm, nhưng chung quy vẫn chưa vượt quá bốn ngàn dặm.
Mà bản thân Lâm Truy chỉ vẻn vẹn một tòa thành đã vượt quá một phần mười của Trang Quốc ngày trước.
Đông vực có một thành ngữ như này: "Không đến cao thành, không biết thành cao. Không đến thành hạ, không biết nhỏ bé"
Câu này chính là nói về Lâm Truy.