Chương 17. Khí thế của Lãng Vô Yên
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Thánh Tử đại nhân, dậy đi, đã đến giờ ăn sáng rồi.
Mơ màng có một giọng nói truyền tới.
Đó là tiếng gọi phục vụ tận giường thường xuyên vào buổi sáng của A Thấm.
Lý Nhiên dụi dụi đôi mắt buồn ngủ.
Từ khi có được năng lực tự động Đoạt Thiên Công, hắn không cần phải ngồi thiền nữa, buổi tối chỉ cần ngủ thiếp đi.
- Thánh Tử đại nhân, chào buổi sáng.
- Chào.
Lý Nhiên đứng dậy rời khỏi giường.
A Thấm đứng một bên hầu hạ hắn mặc y phục, vừa nói:
- Hôm nay ta đã làm cho ngài món súp sen mà ngài thích nhất, còn có canh hạt sen Than Ngọc và Tuyết Nhung Tiểu Hoàn Tử.
- Ừm, vất vả rồi.
Lý Nhiên xoa đầu nàng ta.
- Không vất vả đâu.
A Thấm cười cong mắt, dụi dụi giống như mèo con được vuốt ve.
Kể từ ngày hôm qua, tinh khí cả người nàng ta đều đã thay đổi.
Có chút ngoan ngoãn, nụ cười càng tỏa nắng, cả người toát ra sức sống thanh xuân.
Hơn nữa ánh mắt nhìn Lý Nhiên càng ngày càng lưu luyến hơn.
- Hả? Ngươi đã bước vào Luyện Khí rồi sao?
Lý Nhiên cảm thấy được khí chất của nàng ta hoàn toàn khác, nhất thời có chút sửng sốt.
- Ừm.
A Thấm đáp lại:
- Dựa theo thuyết pháp Tuyền Cơ Quang Minh Kinh, bây giờ A Thấm chắc là Luyện Khí sơ kỳ rồi.
Trong lòng Lý Nhiên vô cùng ngạc nhiên.
Xá Nữ Linh Tủy Thể không hổ là một Thánh Thể độc nhất vô nhị, ngoài trừ “song tu năng lực” cao cấp ra, còn có tốc độ tu luyện cũng cường đại như vậy.
Hơn nữa còn rất xứng đôi với Quang Minh Kinh, lại có một ngày luyện khí có tác dụng tuyệt vời.
Lý Nhiên nghĩ tới điều gì đó, cau mày nói:
- Cả đêm ngươi không ngủ, mà tu luyện liên tục sao?
A Thấm ngượng ngùng gật đầu
- Vâng...
Sau đó hắn còn nói thêm:
- Nhưng A Thấm không cảm thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại còn cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng!
Lý Nhiên lắc đầu
- Hấp thụ linh lực quả thực sẽ bổ sung thể lực, nhưng sẽ khó tránh khỏi tinh thần kiệt quệ. Nếu như không thể tập trung lúc tu luyện, có lẽ sẽ tẩu hỏa nhập ma.
- Ồ…
A Thấm cắn ngón tay, giống như cái hiểu cái không.
Lý Nhiên bất lực nói:
- Bây giờ người nằm xuống nghỉ ngơi cho ta, ngươi cứ ngủ ở đây đi, không ngủ đủ hai canh giờ thì không được phép rời giường.
- Nhưng mà A Thấm muốn tu luyện…
- Đây là mệnh lệnh!
- Vâng.
A Thấm ngoan ngoãn đi tới bên giường rồi nằm xuống.
Nghe thấy được hơi thở của Lý Nhiên trên giường, nhịp tim dần dần bắt đầu tăng tốc, sắc mặt đỏ hồng giống như phát sốt.
Đôi mắt đen trắng mở to, căn bản không có chút buồn ngủ.
- Thánh Tử đại nhân, A Thấm không ngủ được...
- ...
Ngón tay Lý Nhiên chạm lên trán nàng ta, linh lực lưu chuyển trong cơ thể nàng ta đã được một vòng.
Lúc này A Thấm mới mơ mơ màng màng đi ngủ.
- Không ngờ nàng lại chăm chỉ như vậy. Với thể chất và công pháp gia trì này, tương lai của nàng thật sự là vô hạn.
Lý Nhiên âm thầm gật đầu.
- Đúng rồi, không biết bây giờ chưởng môn đã nguôi giận chưa nữa...
Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, hắn không khỏi rùng mình một cái.
- Đưa đầu một đao, rụt cổ cũng là một đao, tốt hơn mình vẫn nên chủ động nhận lỗi với chủ môn, cố gắng để được khoan hồng.
...
La Sát Phong.
U La Thánh Điện.
Trong đại điện, Lãnh Vô Yên ngồi trên chiếc ghế phượng hoàng vàng đen, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía lão già bên cạnh.
Đó là một lão ẩu có mái tóc bạc lộng lẫy, dáng người tiều tụy dưới tấm áo choàng đen thui, nhưng đôi mắt sáng ngời, trông không già đi chút nào.
- Tôn trưởng lão, hôm nay tới đây tìm Bổn Tọa là có chuyện quan trọng sao?
Lãnh Vô Yên lên tiếng hỏi.
Tôn Vị.
Đại trưởng lão của U La Điện cũng là Tam Triều Nguyên Lão. Tuy rằng tu vi còn kém xa so với Lãnh Vô Yên nhưng địa vị của bà lão trong tông môn lại rất được kính trọng.
Dù có quý vi môn chưởng, cũng phải cho nàng ba phần thể diện.
Đối với Lãnh Vô Yên, đây là một trưởng bối đáng kính trọng.
Tôn Vị đặt tách trà xuống, nói:
- Tình bảo gửi từ trung thổ vào ngày hôm qua, chưởng môn đã xem qua hay chưa?
- Điều này…
Lãnh Vô Yên có chút xấu hổ.
Bởi vì Lý Nhiên, tối hôm qua trong lòng nàng có chút buồn bực, đâu còn tâm tư mà xem qua tình báo?
- Gần đây trong việc tu luyện của bổn tọa có cảm ngộ, tạm thời không thể rút ra được tinh lực để kiểm tra nó.
- Ừm.
Tôn Vị không chút nghi ngờ, gật đầu nói:
- Tu luyện đương nhiên là phải ưu tiên hàng đầu, nhưng ngươi là người đứng đầu một tông môn, chuyện của tông môn cũng không thể hoàn toàn buông tay mặc kệ.
- Ừm, Tôn trưởng lão nói rất đúng.
Lãnh Vô Yên khiêm tốn tiếp thu.
Tôn Vị tiếp tục nói:
- Gần đây, Chính Đạo thường xuyên có hành động, một số Đại Ma Môn không cam lòng lặng lẽ. Bây giờ, do Hợp Hoan Tông và Sát Sinh Ngục dẫn đầu, thành lập một đồng minh Ma Đạo công thủ, muốn mời U La Điện của chúng ta tham gia vào bên trong đó.
- Đồng minh công thủ?
Lãnh Vô Yên chế giễu nói:
- Từ lúc nào Ma Đạo đã học được thủ đoạn này vậy?
- Ta nghĩ chắc là do áp lực từ Chính Đạo quá lớn.
Tôn trưởng lão phân tích nói.
- Gần đây bọn họ đã hành động quá ngông cuồng, đụng chạm đến giới hạn của triều đình và Chính Đạo tông môn, bây giờ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió thì thì lập tức muốn kéo người khác xuống nước sao? Thật sự cho rằng bổn tọa này là một kẻ ngu ngốc sao?
Lãnh Vô Yên hừ lạnh một tiếng.
- Vậy chuyện này, chưởng môn cảm thấy thế nào?
Tôn trưởng lão hỏi.
- Bổn tọa khinh thường làm bạn với đám người cặn bã đó!
Giọng nói của Lãnh Vô Yên lạnh như băng:
- Bổn tọa không quan tâm đến bọn họ muốn làm gì, nhưng đứng nghĩ tới việc có ý đồ với U La Điện! Nếu không bổn tọa sẽ chém bằng một đạo kiếm bất kể Ma Đạo hay Chính Đạo!
Đôi mắt nàng thâm thúy, mái tóc đen tung bay, khí thế như vực sâu cũng giống như tù ngục, thực sự vô cùng kinh người!