Chương 20. Nghe hát và giết người
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hí viện mà Lý Nhiên đến là hí viện có quy mô lớn nhất và sang trọng nhất
Các mái hiên của lầu các tràn ngập vẻ cổ kính.
Nó không chỉ có diện tích khổng lồ, mà trang trí cũng rất lộng lẫy, đại môn đỏ thẫm vô cùng uy nghiêm.
Phía trên đại môn còn có một bảng hiệu gỗ, bên trên khắc ba ký tự to mạ vàng:
Thính Nguyệt Lâu.
Khi gã sai vặt trước cửa nhìn thấy Lý Nhiên, hắn ta nhanh chóng bước đến gần hắn.
- Vị công tử này, xin hỏi ngài muốn nghe hát hay là xem kịch vậy?
Hắn ta quen biết vô số người, nhân lực tốt, từ y phục cho tới khí thế của hắn thì có thể thấy đây chắc chắn là một vị khách quý.
Lý Nhiên lấy ra hai tấm bài tử đưa cho hắn ta.
Gã sai vặt nhìn qua một lượt, ánh mắt hắn ta sáng lên.
- Hóa ra là vị khách quý của Thiên Tự!
Thái độ hắn ta càng tôn trọng hơn một chút, hắn ta đưa tay dẫn Lý Nhiên đi vào bên trong.
- Ngày đây là vé cho hai người, vẫn có thêm một vị khách nữa đúng không?
Gã sai vặt dò hỏi.
Lý Nhiên liếc sang bên cạnh cười nói:
- Lát nữa nàng ấy sẽ đến sau, ngươi đưa ta lên trước đi.
- Được rồi.
- Một vị khách quý trong Thiên Tự gian!
Gã sai vặt hét lên một tiếng, đưa Lý Nhiên vào phòng riêng sang trọng ở ngay trung tâm.
Trang trí trong phòng riêng càng thêm lộng lẫy, xa hoa như cung điện, bàn ghế đều được làm bằng gỗ Linh Hương tỏa mùi thơm ngát ra xung quanhư.
Ngay cả trà và trái cây cũng đắt hơn cả những món ở trong đại sảnh.
Có thể thấy được, lão bản ở đây rất hiểu tâm lý người có tiền.
Lý Nhiên và Lãnh Vô Yên lần lượt ngồi vào chỗ.
Trong phòng riêng chỉ có hai người bọn họ, có thể nhìn thấy toàn bộ sân khấu kịch từ trên cao xuống, nhưng khách ở trong đại sảnh lại không thể nhìn thấy bọn họ.
Có một cảm giác thân mật rất đặc biệt.
Lãnh Vô Yên đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng mà không rõ nguyên do.
Lý Nhiên pha cho nàng một tách trà nóng:
- Sư tôn, mời uống trà.
- Ừm.
Nàng nâng tách trà lên, hỏi:
- Hôm nay chúng ta đang nghe khúc gì vậy?
Lý Nhiên suy nghĩ một chút:
- Tổng cộng có năm khúc, khúc đầu tiên hình như là Xuân Đình Thu Nguyệt.
- Được.
Cả hai người đến khá sớm, đợi một lúc lâu màn biểu diễn mới bắt đầu.
Một cô nương có dung mạo ưa nhìn bước lên sân khấu, trên tay ôm chiếc đàn Tỳ Bà, ngồi ngay chiếc ghế đẩu cao ở chính giữa.
Theo tiếng giới thiệu tiết mục, cả đại sảnh liền im lặng.
Tiếng đàn du dương vang lên, vang vọng quanh quẩn cả hí viện.
Giống như thể một cô nương đang đứng ở trong đình viện, trút nỗi buồn thương nhớ lên những chiếc lá khô héo. Mà bên cạnh nàng, chỉ có một mình chiếc vòng thu nguyệt làm bạn cùng.
Khúc nhạc này thể hiện cảm giác cô đơn không thể đạt được của tình yêu, được các nhạc công rất điêu luyện, đưa người nghe vào bên trong khung cảnh.
Ngay cả ánh mắt của Lãnh Vô Yên cũng có chút sững sờ.
Nàng nhớ lại khoảng thời gian cô đơn.
Tu luyện, ngắm lá rơi, tu tập, ngắm tuyết rơi...
Rõ ràng những ngày đó đều đã từng tồn tại rất chân thực nhưng nàng lại không có bất kỳ ký ức nào, không có gì có thể gợi lên ký ức của nàng.
Ngược lại, trong hai ngày ngắn ngủi sau lời thú nhận của Lý Nhiên, mọi chuyện xảy ra, mọi cuộc đối thoại đều khiến nàng nhớ lại như những ký ức mới mẻ.
Thời điểm còn một mình, Lãnh Vô Yên cảm thấy đây là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng sau khi yêu đương, nàng mới nhận ra những tháng ngày đó vất vả như thế nào.
Nàng cảm thấy dường như bản thân mình không bao giờ có thể quay trở lại.
Lãnh Vô Yên khẽ liếc nhìn Lý Nhiên, thấy hắn cũng bị mê hoặc, sườn mặt góc cạnh sắc sảo như dao khắc.
- Không trở về được thì không trở về.
- Loại cảm giác này... cũng khá tốt.
Khóe miệng nàng âm thầm nở một nụ cười.
Khác nhạc đã kết thúc.
Các thính giả vẫn còn đang chìm đắm trong cảm xúc, rất lâu cũng không thể hồi phục tinh thần, thậm chí còn có một tiếng khóc lóc không thể kìm nén.
- Nhạc công này thật sự rất giỏi, có cả kỹ năng và cảm xúc, phần chơi rất cảm động.
Lý Nhiên khen ngợi.
- Ừm, quả thực nó rất hay.
Lãnh Vô Yên cũng tán thành.
Đang trong lúc nghỉ ngơi, có tiếng bàn tán xôn xao từ phòng riêng bên cạnh.
Một giọng nói lớn vang lên:
- Ta nói, đây là một hí viện tốt nhất ở Lẫm Phong thành à? Ta thấy trình độ cũng ở mức trung bình thôi.
Những người khác phụ họa theo:
- Vương công tử nói phải, quả thực rất bình thường.
Vương công tử nói tiếp:
- Muốn chơi một khúc nhạc thì cứ chơi mấy bài vui vẻ, khúc hát nửa đêm, Mạc Sầu vui vẻ,.v.v… Chơi mấy cái khác nhạc thê thảm như vậy, thật giống như một oán phụ phẫn uất không ai muốn!
- Ha ha ha, đúng vậy!
Khúc hát nửa đêm và Mạc Sầu vui vẻ là những bài hát dân gian nổi tiếng, giai điệu ca từ có màu sắc, chỉ có thể nghe thấy ở những nơi phong nguyệt.
Lý Nhiên và Lãnh Vô Yên nhìn nhau, lắc đầu cười.
Cho dù có đi đâu, làm gì cũng không bao giờ thiếu những loại người như vậy.
Vương công tử kia hiển nhiên đã uống rất nhiều rượu, nhàn nhạt nói:
- Muốn nói đến những oán phụ, không phải ở Huyền Linh Sơn cách đó không xa cũng có một người sao? Ngược lại lão nữ nhân kia lại rất thích nghe khúc hát này.
- Vương công tử vừa nói cái gì cơ?
- Ngoài Lãnh Nữ Ma Đầu kia thì còn ai nữa?
Vương Công Tử giễu cợt nói:
- Ta nghe nói mấy trăm năm rồi mà cũng không ai muốn lão nữ nhân kia, lại còn không để cho đệ tử yêu đương, đây không phải là một kẻ tâm lý biến thái hay sao?
- Suỵt! Vương công tử, cũng không thể nói bậy! Người đó là Đế cấp Chí Tôn, sao có thể tùy tiện nói nói như vậy? Đây là chuyện sẽ mất đầu đấy!
Những người khác vội vàng ngăn cản.
- Nhìn thấy lá gan nhỏ bé của ngươi kìa! Cả thế giới này có bao nhiêu người nói về nàng ta, nàng ta có thể giết ta sao? Ta đoán rằng nàng ta vừa già vừa xấu nên độc thân trăm năm là phải rồi đúng không? Ha ha ha!
Vương công tử nở nụ cười chế giễu.
- Vương công tử, đừng nói nữa...
- Uống rượu, uống rượu!
...
Trong Thiên Tự gian im lặng một hồi.
Một lúc sau, Lý Nhiên im lặng đứng dậy, đi về phía cánh cửa.
- Nhiên Nhi, ngươi đang làm gì vậy?
Lãnh Vô Yên lớn tiếng hỏi.
Ánh mắt của Lý Nhiên lạnh như băng sắt.
- Giết người!