Chương 204. Nghịch đồ, lại khi dễ bổn tọa!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lãnh Vô Yên không nói gì, các nàng cũng không dám đứng dậy, vẫn duy trì tư thế chào.
- Khụ khụ… sư tôn.
Lý Nhiên nói.
- Các nàng chỉ đang quan tâm đệ tử mà thôi.
Lãnh Vô Yên thản nhiên nói.
- Hả? Tần Thánh Nữ và Thịnh Công Chúa, bổn toạ không có gì để nói, nhưng còn vị đệ tử Vạn Kiếm Các này.
Lãnh Vô Yên nhìn chằm chằm vào Nhạc Kiếm Ly rồi nói tiếp.
- Hai đạo Chính Ma là hai tồn tại đối lập nhau, ngươi đường đường là một thiên tài Chính Đạo, vì sao lại quan tâm đến an nguy của Nhiên Nhi như vậy chứ?
- Ta…
Nhạc Kiếm Ly không biết nên trả lời như thế nào.
U La Điện cấm tình yêu nam nữ, nếu nàng nói ra quan hệ thực sự của hai người, chỉ sợ cả nàng và Lý Nhiên đều không có quả ngon để ăn…
Không khí lại trở nên yên tĩnh lạ thường.
Thấy vậy, Lý Nhiên có chút đau lòng.
Là một nam nhân thì phải dám làm dám nhận, mà hắn cũng không muốn gạt Lãnh Vô Yên…
Nhưng Thịnh Tri Hạ vẫn đang ở đây.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ Vạn Kiếm Các sẽ lập tức cắt chức Thủ Tịch của nàng ấy mất.
Mà hắn nào biết Thịnh Tri Hạ đã nhìn thấu hai người họ từ lâu rồi…
- Sư tôn!
Dưới tình thế cấp bách, Lý Nhiên lại gần, thì thầm vào tai Lãnh Vô Yên.
Lãnh Vô Yên hơi run rẩy, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, suýt chút nữa đã không đứng vững.
Hắn lại nói mấy lời bỉ ổi nữa!
Hơn nữa ở đây còn có nhiều người như vậy, nàng chỉ xấu hổ hận không tìm thấy kẽ đất nào để chui xuống.
Nàng căm hận mà trừng mắt lườm Lý Nhiên, dùng Truyền Âm Nhập Mật nói:
- Nghịch đồ, ngươi mà còn dám ăn nói lung tung nữa, cẩn thận bổn tọa sẽ không thèm để ý tới ngươi!
Lý Nhiên hắng giọng rồi truyền âm lại.
- Cần gì phải khó xử bọn họ? Sư tôn, chờ tới khi trở lại tông môn, đệ tử sẽ giải thích cặn kẽ với ngài.
Lãnh Ngọc Yên lầm bầm.
- Không nỡ rồi hả?
Lý Nhiên không nói gì nữa, hai tay không an phận chạm vào nàng.
Lãnh Vô Yên cảm giác hai chân như muốn nhũn ra, lắp bắp nói.
- Được rồi, đứng lên đi.
Lúc này, chúng nữ mới đứng dậy, nhẹ nhàng thở ra.
Thấy Lãnh Chưởng Môn đỏ bừng cả mặt, lại nhìn Lý Nhiên với một thân chính khí, nghiêm túc đứng đó, Tần Như Yên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Lãnh Ngọc Yên không dám ở lại đây nữa.
Nếu không, nàng cũng không biết tên đăng đồ tử này còn có thể làm ra chuyện hoang đường gì nữa.
Nàng xoay người nói.
- Bổn tọa về tông môn trước đây.
Lý Nhiên nói muốn đi về cùng sư phụ.
- Không cần.
Lãnh Vô Yên lắc đầu nói.
- Ngươi tự trở về đi, không được dùng Truyền Tống Trận trong tông môn.
Lý Nhiên kinh ngạc.
- Chẳng lẽ muốn đệ tử tự bay về sao? Sư tôn, khoảng cách còn kéo dài cả một Hạo Thổ luôn đó.
Lãnh Vô Yên nhấc lông mày nói.
- Bổn tọa thấy ngươi khá rảnh rỗi, ngươi cứ coi như đây là một phương thức tu hành mới mà sư phụ dạy cho ngươi đi.
Lý Nhiên đen mặt.
Tu hành gì chứ, đây rõ ràng là quan báo tư thù mà.
Thấy hắn ủ rũ, Lãnh Vô Yên lộ ra ý cười nơi đáy mắt.
- Hừ, nếu không trừng phạt một chút, đợi vài hôm nữa chắc ngươi muốn trèo lên cổ bổn tọa ngồi luôn.
Nàng bước ra một bước, thân hình lập tức biến mất khỏi mật thất.
Lý Nhiên thở dài.
- Đúng là tạo nghiệt mà!
Thịnh Tri Hạ cẩn thận hỏi.
- Lý Thánh Tử, có phải chúng ta khiến Lãnh Chưởng Môn giận rồi không?
Lý Nhiên lắc đầu.
- Chuyện này không liên quan đến các ngươi, nàng đang giận ta thôi.
Lúc này, Thịnh Tri Hạ đột nhiên nhớ đến Lâm Tên Tử.
- Lâm Tiên Tử đi đâu rồi, sao ta không thấy nàng vậy.
Lý Nhiên kinh ngạc.
Nhìn về phía giường, rồi nghĩ đến khoảng thời gian hai người ở trong mật thất này, hắn hơi mỉm cười.
- Nàng ta sao, giờ này chắc có lẽ nàng ta đã trở về đến tông môn rồi?
Bạch Vân Phong.
Sâu trong biển mây.
Tại tẩm cung Chưởng Môn, hai thầy trò đang ngồi đối diện với nhau.
Dịch Thanh Lam nhìn ái đồ của mình bằng ánh mắt phức tạp.
- Lang Nguyệt, ngươi giải thích cho vi sư xem vì sao ngươi phải làm như vậy?
Lâm Lang Nguyệt thấp giọng trả lời.
- Đồ đệ có lỗi với sự dạy dỗ của sư phụ.
Dịch Thanh Lam nhíu mày hỏi.
- Là Ma Tử bức ép ngươi sao? Ngươi cứ nói với vi sư, vi sư nhất định sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo.
Tuy Lãnh Vô Yên rất mạnh, nhưng nàng ta cũng không thể trơ mắt nhìn đệ tử của mình bị làm khó dễ như vậy.
Lâm Lang Nguyệt lắc lắc đầu trả lời.
- Sư tôn hiểu lầm rồi, đệ tử tự nguyện làm như vậy.
Dịch Thanh Lam nhướn mày hỏi.
- Tự nguyện? Ngươi nói ngươi tự nguyện cúi đầu rửa chân vì tên ma đầu kia sao?
Lâm Lang Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, dùng giọng mũi nói.
- Vâng.
Dịch Thanh Lam lộ vẻ khó hiểu.
Mới được vài ngày, sao đồ đệ có đạo tâm kiên định của mình lại thành bộ dạng như bây giờ vậy chứ?
Chẳng lẽ Lý Nhiên có khả năng mê hoặc lòng người sao?
- Lang Nguyệt, Thiên Xu Viện chúng ta cầu Thiên Đạo… Chẳng lẽ ngươi muốn tự phế tu vi, mặc kệ để cho đạo tâm tiêu tán sao?
Lâm Lang Nguyệt nói.
- Sư tôn, đạo tâm của đệ tử chưa bao giờ vững chắc như bây giờ.
Dịch Thanh Lam sửng sốt, nàng ta nhíu mày nhìn Lâm Lang Nguyệt.