Chương 210. Nắm được nhược điểm của Hoàng Nữ!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thịnh Tri Hạ cắn môi, buồn bã nói:
- Lý Thánh Tử, rốt cuộc ngươi là anh hùng, hay là ác quỷ?
Lý Nhiên nhún nhún vai:
- Còn phải xem ngươi có phải kẻ thù của ta hay không.
Thịnh Tri Hạ thở dài, lắc đầu nói:
- Cho tới bây giờ, bản cung chưa từng nghĩ muốn đối phó với ngươi, hoặc là theo dõi ngươi gì cả. Chuyện đó... Chỉ là ngoài ý muốn.
- Ngoài ý muốn?
Lý Nhiên cau mày nhìn nàng ta. Thịnh Tri Hạ thấp giọng nói:
- Đúng là ngoài ý muốn, còn nhớ quà bản cung tặng cho ngươi không?
Lý Nhiên suy nghĩ một chút:
- Ngươi đang nói tới pháp bảo gương Như Minh?
- Đúng vậy.
Thịnh Tri Hạ nói:
- Cũng là bởi vì món đó pháp bảo nên bản cung mới có thể thấy được cảnh không nên nhìn…
Nghe nàng ta nói chuyện xong, Lý Nhiên hoàn toàn trợn tròn mắt. Hóa ra là có chuyện như vậy. Cái gương Như Minh đó đúng là một bảo vật, có thể dò xét cảnh tượng và âm thanh ở xung quanh, lại có sóng linh lực rất ít. Hơn nữa lúc đó hắn đang khiêu chiến với Nhạc Kiếm Ly, chút động tĩnh ấy cũng tránh khỏi được cảm giác của hắn.
Cổ họng Lý Nhiên giật giật:
- Nói cách khác, ngươi nhìn qua cái gương đó nên thấy được mọi việc?
- Ừm.
Thịnh Tri Hạ cất giọng mũi, cúi đầu không dám nhìn hắn.
- ...
Lý Nhiên che mặt nói:
- Vậy ngươi đã nhìn thấy gì rồi?
Thịnh Tri Hạ nhận mệnh mà nói ra:
- Cái gì cũng thấy hết rồi...
Mặt Lý Nhiên đỏ lên, tức giận nói:
- Quả nhiên, ngươi tặng ta thứ đó đúng là không có lòng tốt gì cả mà!
Khuôn mặt Thịnh Tri Hạ đỏ tới mức sắp bốc khói:
- Bản cung cũng không phải cố ý, vốn tưởng rằng ngươi sẽ trực tiếp xóa đi ấn ký, ai biết suốt cả một ngày một đêm các ngươi đều ở... khụ khụ...
Lý Nhiên ngồi ngây trên ghế, vẻ mặt cũng dại ra, lẩm bẩm nói:
- Khó giữ được khí tiết rồi, khó giữ được khí tiết rồi.
Thế mà hắn lại để cho người khác xem hiện trường phát sóng trực tiếp rồi hả? Quá xấu hổ!
- Chờ chút, làm sao ngươi biết là một ngày một đêm?
Lý Nhiên nghi ngờ nói:
- Không phải ngươi xem toàn bộ đấy chứ?
Thịnh Tri Hạ xấu hổ cúi đầu, không nói một tiếng nào cả.
Lý Nhiên:
- …
Người bình thường thấy một màn như vậy, không phải nên lập tức ngăn cách thần thức sao?
Sao nàng Hoàng Nữ này lại còn xem từ đầu tới cuối chứ? Kẻ này chắc chắn có vấn đề.
Lý Nhiên sợ run cả người:
- Không ngờ ngươi còn có loại sở thích này!
- Bản cung mới không có bỉ ổi như vậy đâu!
Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của hắn, Thịnh Tri Hạ vô cùng ngượng ngùng nói:
- Bản… bản cung… chỉ là cho tới bây giờ chưa từng thấy cảnh như vậy, chỉ đơn giản là hiếu kỳ mà thôi.
Lý Nhiên xoa xoa mi tâm:
- Dù hiếu kỳ thì ngươi cũng không thể rình trộm người khác được chứ?
- Xin lỗi.
Thịnh Tri Hạ cũng biết, loại hành vi của nàng ta có chút xấu xa…
Hết thảy chỉ có thể trách lòng hiếu kỳ mãnh liệt của nàng ta thôi. Ngược lại là chuyện đã xảy ra rồi, nói những thứ này cũng không còn ý nghĩa gì.
Lý Nhiên xoa cằm nói:
- Vấn đề bây giờ là ta nên xử lý ngươi thế nào đây?
Ít nhiều gì thì hắn cũng có thể hiểu được lời nói của Tần Như Yên. Nhưng Thịnh Tri Hạ lại không giống vậy, lỡ nàng ta tiết lộ chuyện này ra ngoài thì phải làm sao bây giờ?
Thịnh Tri Hạ chân thành nói:
- Lý Thánh Tử, ngươi yên tâm đi, chuyện này bản cung tuyệt đối sẽ không nói ra đâu.
Lý Nhiên lắc đầu:
- Nhưng ta không tin ngươi.
- ...
Thịnh Tri Hạ kiên quyết nói:
- Vậy ngươi muốn làm thế nào?
Lý Nhiên nghiêm túc suy tư một chút.
Muốn làm cho vị Hoàng Nữ này câm miệng thì phải nắm được nhược điểm của nàng ta, như vậy mới khiến nàng ta biết cảm giác ném chuột sợ vỡ bình được. Nhưng làm thế nào để nắm được nhược điểm của nàng ta đây?
Nhìn Thịnh Tri Hạ bị trói gô trước mắt, trong đầu hắn lóe lên lên linh quang.
Không có nhược điểm thì cũng vẫn có thể tạo ra được mà. Lý Nhiên tiến đến bên tai nàng, nói nhỏ gì đó... .
- Không được, tuyệt đối không được! Bản cung sao có thể làm việc bỉ ổi như vậy?
Thịnh Tri Hạ lắc đầu như trống bỏi.
Lý Nhiên nghịch dao găm trong tay:
- Nếu ngươi đã không muốn, ta đây chỉ có thể giết người diệt khẩu thôi.
- Ngươi dám!
- Ngươi đoán ta có dám hay không?
- ...
Cuối cùng, vì để giữ cái mạng nhỏ, Thịnh Tri Hạ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý. Sau thời gian một nén nhang, Lý Nhiên thu lại Lưu Ảnh Thạch, hài lòng nói:
- Không tồi, thấy ngươi phối hợp như vậy, ta sẽ tạm thời tha cho ngươi một cái mạng.
Thịnh Tri Hạ ngồi xổm xuống một góc phòng, gương mặt đỏ bừng bừng:
- Hình ảnh đó, ngươi đừng bao giờ truyền ra bên ngoài!
Lý Nhiên gật đầu:
- Yên tâm đi, chỉ cần ngươi kín miệng, ta cam đoan không có người thứ ba biết được.
- Được rồi...
Thịnh Tri Hạ bất đắc dĩ gục đầu xuống.
- Thịnh công chúa xin dừng chân, không cần tiễn đâu.
Lý Nhiên vỗ tay phát ra tiếng vang giòn giã, xóa bỏ trận pháp cách âm, thản nhiên đi ra ngoài.
...
Thịnh Tri Hạ nhìn bóng lưng của hắn, vẻ mặt ngượng ngùng, ánh mắt hoảng loạn.
- Thế mà bản cung lại đi làm cái chuyện hoang đường như vậy?
Dưới sự uy hiếp của Lý Nhiên, vừa rồi nàng ta chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.