Chương 212. Không đúng, Thịnh Tri Hạ có vẻ không thích hợp!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhìn ánh mắt quái dị của bọn họ, nàng ta đỏ mặt cúi thấp đầu xuống.
Tần Như Yên nghi ngờ nói:
- Ta nói có phải là ngươi khó chịu ở chỗ nào hay không, thấy sắc mặt của ngươi hơi kém.
Thịnh Tri Hạ nuốt một ngụm nước bọt, cười gượng nói:
- Đa tạ Tần Thánh Nữ quan tâm, chỉ là tối qua bản cung không nghỉ ngơi đủ mà thôi.
- Ồ, được rồi.
Tần Như Yên gật đầu. Nhạc Kiếm Ly ở một bên, trong mắt nàng hiện lên một tia ngượng ngùng. Lý Nhiên đã nói mọi chuyện với nàng rồi. Nhớ tới hành động điên cuồng ngày hôm đó, tất cả đều bị Thịnh Tri Hạ chính mắt nhìn thấy, nàng ta đã hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
- Đều tại ngươi!
Nhạc Kiếm Ly u oán trừng Lý Nhiên một cái, đưa tay tới bên hông hắn nhéo một cái.
- Khụ khụ!
Lý Nhiên thiếu chút đã phun hết đồ ăn ra ngoài...
Ánh mắt Tần Như Yên đảo quanh ba người nọ, luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nàng ta dường như đã bỏ lỡ kịch hay rồi.
- Ta ăn xong rồi, mấy người cứ thong thả.
Sau khi ăn xong, Lý Nhiên bèn để đũa xuống rồi rời đi.
- Bản… bản cung cũng xong rồi, hai vị cứ ăn từ từ nha.
Ngay sau đó, Thịnh Tri Hạ cũng rời khỏi phòng ăn.
Nhìn bóng lưng bọn họ, Tần Như Yên hơi nhíu mày:
- Nhạc thủ tịch, ngươi có cảm thấy hai người bọn họ có gì đó không thích hợp không?
Nhạc Kiếm Ly đỏ mặt vùi đầu vào ăn cơm:
- Không có, ta cảm thấy rất bình thường...
...
Trên mạn thuyền, Lý Nhiên ngồi trên ghế, thích ý phơi nắng.
Tốc độ của con thuyền này không tính là nhanh, nhưng cũng bởi như vậy mà khiến cho người ta cảm thấy rất an nhàn, giống như là nghỉ phép vậy.
- Lý Thánh Tử.
Một giọng nói êm ái vang lên bên tai hắn. Lý Nhiên nghiêng đầu lại, chỉ thấy Thịnh Tri Hạ đứng ở một bên, đang nhìn hắn đầy nhút nhát.
- Thịnh công chúa, có chuyện gì không?
Thịnh Tri Hạ có chút chần chừ nói:
- Lý Thánh Tử, ngươi có thể xóa bỏ những hình ảnh của ngày hôm qua được không?
- Hình ảnh nào?
Lý Nhiên bắt đầu giả ngu. Thịnh Tri Hạ ngập ngừng nói:
- Chính là dáng vẻ của bản cung…
- Ồ, ngươi nói cái này là sao?
Trong tay Lý Nhiên xuất hiện một khối đá xanh nhạt. Thịnh Tri Hạ vội vàng đưa tay muốn cướp, nhưng khối đá lóe lên rồi biến mất ngay, nàng ta suýt chút nữa lại nhào vào lòng Lý Nhiên. Nàng ta đỏ mặt, vội vã đứng lên.
- Lý Thánh Tử, ngươi đừng trêu đùa bản cung nữa.
Lý Nhiên lắc đầu, cười nói:
- Yên tâm đi, ta chỉ muốn một sự bảo đảm mà thôi, còn không buồn chán tới mức rêu rao ra bên ngoài đâu…
- Hình ảnh đó thực sự là quá xấu hổ...
Thịnh Tri Hạ rũ tay xuống:
- Lỡ như không cẩn thận lộ ra ngoài, thanh danh của bản cung có thể sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Lý Nhiên suy nghĩ một chút:
- Thịnh công chúa đang lo lắng sau này không tìm được phò mã à? Thế này đi, chờ ngày nào đó ngươi có đạo lữ rồi, ta sẽ tiêu hủy nó ngay trước mặt ngươi.
Thịnh Tri Hạ sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói:
- Bổn cung không quan tâm chuyện nam nữ, càng sẽ không tìm đạo lữ gì cả.
- Là sao cơ?
Lý Nhiên xoa cằm, buồn cười nói:
- Sao ta lại cảm thấy, Thịnh công chúa đặc biệt cảm thấy hứng thú với loại chuyện đó nhỉ?
- Bản… bản cung làm gì có!
Thịnh Tri Hạ vừa thẹn vừa vội, trực tiếp xoay người chạy xuống mạn thuyền. Trước mặt đụng phải Tần Như Yên, nàng ta cũng không còn tâm tư mà chào hỏi, đỏ mặt chạy về phòng ngủ. Tần Như Yên nhìn bóng lưng hốt hoảng của nàng ta, lại nhìn qua Lý Nhiên đang phơi nắng, chân mày không khỏi khẽ nhướn lên.
Không đúng, hai người này chắc chắn là có vấn đề.
Tuy là tốc độ thuyền không nhanh, nhưng nhờ Truyền Tống Trận của từng tòa thành, trong vòng hai ngày bọn họ đã tới Vô Ương Thành.
Lần nữa bước trên mảnh đất này, trong lòng Lý Nhiên không khỏi sinh ra cảm khái. Tuy rằng cách lần trở về trước cũng không lâu lắm, nhưng trong lúc này đã xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho hắn có cảm giác phảng phất như qua cả một đời rồi vậy.
Vài vị cô nương vì không muốn gây sự chú ý nên đã đổi thành thường phục, mặt mày thu lại nụ cười mà lộ ra vẻ nghiêm túc. Nhưng dù cho như thế, dáng người uyển chuyển vẫn thu hút ánh nhìn của người qua đường. Thịnh Tri Hạ lên tiếng mời:
- Bản cung phải hồi cung phục mệnh trước, các ngươi muốn đi cùng tới hoàng cung chơi một chút không?
Tần Như Yên cùng Nhạc Kiếm Ly không trả lời, mà là đưa mắt nhìn về phía Lý Nhiên.
Lý Nhiên quyết đoán từ chối:
- Không đi, hoàng cung có gì vui chứ? Đến lúc đó ngươi phái người đưa Linh Bảo đưa đến Lý phủ là được rồi.
Nhạc Kiếm Ly nói:
- Ta cũng không đi.
Nàng nhất định phải đi theo Lý Nhiên. Tần Như Yên cũng nói:
- Chỗ như hoàng cung không hợp với ta, vẫn là thanh lâu càng tốt hơn.
- ...
Thịnh Tri Hạ gật đầu nói:
- Vậy được rồi, bản cung đi trước, đợi đến lúc phụ hoàng chiêu cáo thiên hạ thì hy vọng các vị có thể tự mình trình diện.
Vừa nghĩ tới phải tạm thời xa cách, trong lòng nàng ta còn có chút không nỡ. Cô độc nhất chính là nhà đế vương. Thân phận nàng ta cao quý, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, mọi người thấy nàng ta thì lễ độ cung kính, cho dù là thiên kiêu của tông môn cũng phải cung kính kêu một tiếng Thịnh công chúa.