Chương 217. Đỉnh phong Độ Kiếp, Vũ Thành Không
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Phùng Vạn Giang run rẩy há to mồm, hoảng sợ nói:
- Không tin ngươi xem, ta thực sự nuốt rồi!
Hắn ta chỉ là Kim Đan Đại Thành mà thôi, chênh lệch quá xa so với Nguyên Anh, hơn nữa đối phương còn là thiên tài của Nguyên Anh nữa!
Trong nháy mắt khi Lý Nhiên bắn hắn ta lại thì đã dùng bí pháp phong ấn linh lực trong cơ thể của hắn ta lại. Bây giờ, đừng nói là đạo pháp, tới thiêu huyết mà hắn ta cũng không làm được, chỉ có thể để mặc cho người ta chém giết mà thôi.
Lý Nhiên gật đầu, hài lòng nói:
- Rất tốt.
Phùng Vạn Giang vừa muốn thở phào thì bên tai lại truyền đến một giọng nói:
- Bây giờ nhổ ra lại cho ta!
Hả?
Hai chân hắn ta mềm nhũn, thiếu chút đã co quắp mà ngã trên mặt đất. Lý Nhiên lại nhiệt tình nói.
- Không nhổ ra được à? Không sao, ta giúp ngươi.
Rầm rầm rầm!
Bên trong phòng tiếp khách vang lên một hồi tiếng từng cú đấm thấu thịt , còn kèm theo đó là tiếng Phùng Vạn Giang kêu rên rồi cầu xin tha thứ. Tiêu Niên nhìn một màn này, cổ họng có hơi căng cứng. Đây chính là... Kẻ ác tự có kẻ ác trị?
Đám người Tiêu Gia ngơ ngác nhìn một màn này. Thủ tịch vốn cao cao tại thượng, hoành hành ngang ngược của Thần Đạo Cung, lúc này lại giống như bùn nhão co quắp trên mặt đất. Gò má hắn ta bị đánh cho da tróc thịt bong, cả người máu thịt be bét, ôm chặt lấy chân Lý Nhiên, hơi thở mong manh cầu khẩn:
- Đừng… đừng đánh, Lý thánh tử, ta thật sự không nhổ ra được!
Phùng Vạn Giang khóc không ra nước mắt. Có thể trở thành đệ tử thủ tịch của tông môn đỉnh cấp, sao hắn ta có thể là kẻ yếu được? Trái lại, bất luận là thiên phú, tư chất hay là ngộ tính, có thể nói hắn ta rất mạnh, là một địch thủ hung hãn nhất so với đám đồng trang lứa. Nhưng hết lần này tới lần khác cứ gặp phải tên Lý Nhiên biến thái này. Vừa thấy mặt là đã dùng Sâm La Vạn Tượng Chi Đạo phong tỏa linh lực của hắn ta.
Thân là một kẻ tu đạo thuần túy, mất đi đạo pháp linh lực, sau đó sẽ trở nên giống như thịt cá trên thớt gỗ vậy.
- Nếu như biết Lý Nhiên đã trở về, đánh chết ta cũng sẽ không tới Tiêu gia!
Phùng Vạn Giang đã hối hận tới xanh ruột rồi. Lý Nhiên giơ chân ra, dẫm gò má của hắn ta dán lên trên mặt đất rồi dùng sức nghiền miết.
- Vừa rồi, nghe khẩu khí của ngươi, dường như ta không thể bảo vệ được thê tử của mình nhỉ?
- Bảo vệ được, chắc chắn bảo vệ được!
Phùng Vạn Giang run giọng nói:
- Mới vừa rồi là ta đã nói không lựa lời, Lý thánh tử xin đừng để ý.
Lý Nhiên cười híp mắt nói:
- Không sao cả, ai cũng có lúc nói bậy, ta cũng không phải kẻ thích tính toán xét nét như vậy.
- ...
Tiêu Niên che mặt. Ngươi cũng đã đánh người ta thành như vậy rồi, vậy mà còn chưa phải là tính toán xét nét hả?
Mà Phùng Vạn Giang lại cười đầy hèn mọn rồi nói:
- Ta biết ngay Lý thánh tử là người rộng lượng, sẽ không chấp nhặt với ta.
- Đó là điều đương nhiên.
Lý Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đám người Tiêu gia rồi hỏi:
- Trước khi ta tới, hắn ta còn nói cái gì không?
- Chuyện này...
Đám người ho đưa mắt nhìn nhau. Lúc này, Lục trưởng lão của Tiêu gia thấp giọng nói:
- Phùng Vạn Giang nói, nếu như Thanh Ca không chịu trở lại Thần Đạo Cung, vậy phải tự phế tu vi, từ đây mới không còn liên quan tới tông môn nữa.
- Ồ?
Lý Nhiên nheo mắt lại:
- Tự phế tu vi sao? Phùng thủ tịch thật là uy phong.
Phùng Vạn Giang bỗng thấy trong lòng lạnh lẽo hơn phân nửa. Hắn ta nuốt một ngụm nước bọt, hoảng loạn nói:
- Lý thánh tử, lời ta nói đều là linh tinh cả, chỉ là muốn hù dọa Tiêu sư muội một chút thôi, nào dám phế tu vi của muội ấy thật chứ!
Lý Nhiên lắc đầu:
- Không phải, ngươi dám.
Phùng Vạn Giang:
- ...
Trong tay Lý Nhiên lóe lên một luồng u quang, gò má dưới sự chiếu rọi của ánh sáng lại trở nên cực kỳ lãnh khốc:
- Vậy Phùng thủ tịch đoán một chút, ta có dám hay không?
- Không đâu!
Thân thể Phùng Vạn Giang run rẩy không thôi. Đây chính là đệ tử của Ma Đạo của Hạo Thổ, thích gì làm nấy, hoành hành ngang ngược, làm gì có chuyện nào mà hắn không dám làm?
- Ta là thủ tịch của Thần Đạo Cung, kế thừa vị trí chưởng môn của Trần Uẩn Đạo, nếu như ngươi như đụng đến ta, Thần Đạo Cung sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Bộp bộp bộp.
Lý Nhiên vỗ tay nói:
- Địa vị của Phùng thủ tịch thật là lớn, vậy có muốn ta tự giới thiệu mình một chút cho ngươi nghe không?
Phùng Vạn Giang trầm mặc. Địa vị của hắn ta tuy lớn, nhưng không thể lớn hơn Lý Nhiên được. Hơn nữa ma đầu Lãnh Vô Yên kia... Sợ rằng tới Trần Uẩn Đạo cũng phải cân nhắc một chút. Trán Phùng Vạn Giang đã nổi gân xanh lên, hắn ta cao giọng quát ầm lên:
- Vũ trưởng lão, nếu như ngươi còn không hiện thân thì sẽ xảy ra án mạng đấy!
Lý Nhiên nhướng mày:
- Trưởng lão?
Đột nhiên cảm giác như có ánh sáng ở sau lưng, hắn bỗng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong không khí bỗng xuất hiện liên ý, một lão giả mặc hắc sắc đạo bào bỗng hiện lên. Lão ta râu tóc bạc phơ, mặt không có biểu cảm gì. Tay áo rộng lớn vung lên, Phùng Vạn Giang trực tiếp bị hắn ta hút vào lòng bàn tay, vững vàng đặt trên đất.