Chương 218. Đỉnh phong Độ Kiếp, Vũ Thành Không
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một tia linh lực tiến vào trong cơ thể hắn ta, khí huyết sôi trào lên rồi bình phục lại.
- Vũ trưởng lão, sao bây giờ ngươi mới xuất hiện?
Phùng Vạn Giang thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu có chút oán giận.
Hai người bọn họ vốn cùng nhau xuống núi, nhưng Vũ trưởng lão này giữa đường không biết đã chạy đi đâu mất. Lúc đầu hắn ta cũng không coi Tiêu gia ra gì, tự mình đi tới cổng Tiêu gia, không nghĩ tới sẽ gặp phải Lý Nhiên ở đây…
Vũ trưởng lão lắc đầu nói:
- Vạn Giang, ngươi quá nóng lòng rồi, lão phu còn có thể trơ mắt để ngươi bị phế hay sao? Ngươi có biết chúng ta đã bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi không?
- Cơ hội?
Phùng Vạn Giang sửng sốt, sau đó, hắn ta rất nhanh đã phản ứng lại kịp. Nếu như Lý Nhiên thật sự muốn phế hắn ta, điều đó có nghĩa là giữa hai tông môn sẽ xảy ra tranh chấp, Vũ trưởng lão càng có lý do để động thủ. Nhưng hắn ta vừa rồi liên tục gào thét, ngược lại đã nhắc nhở đối phương mất rồi.
- Ngươi lấy ta làm con mồi?
Phùng Vạn Giang cau mày nói. Vũ trưởng lão thản nhiên nói:
- Người làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết. Đạo lý này không cần ta phải nói, Vạn Giang ngươi cũng phải hiểu chứ.
Phùng Vạn Giang hừ một tiếng. Đạo lý thì đúng là đạo lý. Nhưng cứ nghĩ tới vừa rồi Vũ trưởng lão núp trong bóng tối, trơ mắt nhìn hắn ta bị đánh, trong lòng liền cực kỳ khó chịu... . .
...
Nhìn hai người họ không coi ai ra gì mà nói chuyện với nhau, trong mắt Lý Nhiên lóe lên một tia cảnh giác.
Vũ trưởng lão này rất mạnh.
Mặc dù chỉ đứng ở đó thôi mà lại giống như một ngọn núi lớn, khiến người ta không dám có ý định phản kháng. Lúc này hắn chú ý tới, thân thể của Tiêu Thanh Ca khẽ run lên, đáy mắt cũng đầy vẻ kinh sợ.
Lý Nhiên nhướng mày:
- Thanh Ca, ngươi biết lão ta sao?
Tiêu Thanh Ca gật đầu, thấp giọng nói:
- Hắn là Vũ Thành Không, có tu vi là Độ Kiếp đỉnh phong! Trước đây ta bị trục xuất tông môn, chính là do hắn ban tặng cho đấy.
- Độ Kiếp đỉnh phong sao...
Ánh mắt Lý Nhiên càng ngưng trọng thêm.
Đó là sự tồn tại gần với Đế Cấp, là đại năng đỉnh cấp trấn áp vạn dặm!
Tuy là hắn đã từng chém chết một Độ Kiếp Cổ Thi, nhưng đó là trong tình huống trùng hợp hữu duyên thôi, mà đối mặt Độ Kiếp thực sự, hắn không cho là mình sẽ có cơ hội thắng lợi.
Cảnh giới chênh lệch quá xa, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc. Đây là một sự chênh lệch mà đến bất kỳ thần thông gì cũng không thể bù đắp vào được! Vũ trưởng lão nhìn về phía Lý Nhiên, lắc đầu than thở:
- Quả nhiên thiên phú của Lý thánh tử mạnh mẽ tuyệt đối, lão phu cũng hiếm thấy trên đời, ở cái tuổi này của ngươi mà đã có thể xưng làm kẻ mạnh nhất! Đáng tiếc...
- Thiếu chút nữa thì có thể giết được ngươi rồi.
Lão ta không che giấu sát tâm của mình chút nào. Nhưng bây giờ không có lý do chính đáng, lão ta không thể nào trực tiếp động thủ được, bằng không toàn bộ tông môn cũng sẽ không bảo vệ được lão ta. Dù sao Độ Kiếp Kỳ ở Lãnh Vô Yên trước mặt cũng chỉ là một trò cười mà thôi.
Vũ trưởng lão liếc nhìn Tiêu Thanh Ca:
- Tới chiếu thư của tông môn cũng dám không nhận, Tiêu Thanh Ca, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn rồi!
Tiêu Thanh Ca lắc đầu nói:
- Thiên phú của ta không phải là thuộc hàng độc nhất vô nhị, vì sao tông môn cứ nhất định phải buộc ta trở về?
Vũ trưởng lão hừ lạnh nói:
- Ngươi tưởng tông môn nhìn trúng thiên phú của ngươi sao? Trước đây ngươi mất hết tu vi, bị trục xuất ra khỏi tông môn, bây giờ lại trở về Tiên Lộ. Người đời mà biết chẳng phải sẽ cười nhạo Thần Đạo Cung ta vô năng à? Hoặc là ngươi cứ làm người phàm cả đời đi. Hoặc là chết cũng phải chết ở Phi Vân sơn!
Lời nói này thật bá đạo không gì sánh được. Sắc mặt của Tiêu Thanh Ca cũng trở nên tái nhợt:
- Ngươi!
Ầm!
Cả người Lý Nhiên xuất hiện hào quang, huyết khí cùng Phật quang trộn lẫn vào nha, khí tức trực tiếp kéo đến đỉnh phong!
Hắn chắn trước người Tiêu Thanh Ca, con ngươi lộ ra kim quang nhàn nhạt.
- Thần Đạo Cung vô năng, đây không phải là sự thực sao?
Lý Nhiên không phải là đối thủ của Vũ Thành Không.
Hắn kém đối phương cả mấy cái đại cảnh giới, đây là một sự thật đanh thép, là một khoảng cách không thể bù đắp.
Nhưng đánh không lại không có nghĩa là phải sợ hãi.
Tiêu Thanh Ca là nữ nhân của hắn, lời nói của đối phương đã đụng chạm đến mức này rồi, hắn không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Đối mặt với kẻ yếu thì ra vẻ ta đây, mà cường giả đến rồi thì lại như rùa đen rút đầu?
Còn nói gì tới đoạt thiên phạt đạo, thân phi tinh hà!
Lúc này, toàn thân Lý Nhiên mờ mịt ánh sáng, khí huyết cuồn cuộn như sông lớn Đại Giang, trào dâng không thôi ở trong người.
Không chịu nhượng bộ dù chỉ một bước!
- Lý lang...
Tiêu Thanh Ca nhìn bóng lưng của hắn, cắn môi nhẹ nhẹ, trong con ngươi tràn ngập sương mù.
...
Phùng Vạn Giang nhìn Lý Nhiên, trong lòng hơi phát hoảng. Hắn ta biết rõ tên Ma Tử này rất mạnh, nhưng không nghĩ tới lại mạnh đến mức này!
Đơn giản là cảnh giới nghiền áp hắn ta cũng thôi đi, lại còn Phật lực dồi dào này, khí huyết cuồn cuộn này... Thật khiến người khác không rét mà run!
- Thực sự là một tên quái vật!