Chương 220. Một chiêu gây tổn hại của Lý Vô Thường!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lý Nhiên lúc này đã khôi phục tự do, lắc đầu nói:
- Ngươi đó, trước khi đến cũng không nghe ngóng cho kĩ, thực sự cho rằng Lý gia ta là quả hồng mềm dễ bắt nạt ư?
- Lý gia?
Vũ trưởng lão đột nhiên nghĩ tới điều gì:
- Là Lý Vô Thường! Tên Khổn Hang Ngạn Ma Lý Vô Thường, hắn thế mà chưa có chết!
- ...
Bầu không khí yên tĩnh một hồi lâu. Lý Nhiên hơi đồng cảm nhìn hắn ta. Sau đó, bàn tay lớn màu đỏ tươi giống như nổi điên đập tới, toàn bộ Tiêu gia giống như đang trải qua động đất cấp mười tám. Trong không khí quanh quẩn giọng nói hổn hển của Lý Vô Thường:
- Ai cho phép ngươi gọi biệt hiệu của lão tử? Cái gì mà Khổn Hang Ngạn Ma, lão tử rõ ràng gọi là Ngục Khóa Cuồng Long! Chó chết, lão tử đương nhiên không chết, mà chắc chắn còn sống lâu hơn ngươi rất nhiều!
Vũ trưởng lão căn bản không thể động đậy. Cả người giống như cái cọc gỗ, bị mạnh bạo khảm vào trong đất, chỉ có một cái đầu lộ ở bên ngoài. Lúc này, hắn ta mặt mũi bầm dập, tóc tai tán loạn, không có chút bộ dáng Độ Kiếp nào cả.
Lý Nhiên che kín mặt. Lịch sử đen tối của Lý Lão Đầu đều bị mọi người biết đến rồi...
...
Phùng Vạn Giang nhìn một màn này, không khỏi sắp nứt cả tim gan! Ngoại trừ Lãnh Vô Yên, Lý Nhiên thế nhưng vẫn còn một cao thủ Đế Cấp làm chỗ dựa cho hắn?
Này... con mẹ nó còn chơi quái gì nữa chứ!
Hắn ta nuốt một ngụm nước bọt, xoay người rón ra rón rén muốn chạy đi. Kết quả một thân ảnh cao lớn chặn trước mặt, hắn ta ngẩng đầu nhìn lại, lập tức sắc mặt đại biến, ngượng ngập nói:
- Lý, Lý Thánh Tử..
Lý Nhiên từ trên cao nhìn xuống hắn ta, hai nắm đấm siết chặt, sinh ra những tiếng tí tách nhỏ, dáng tươi cười cực kỳ sáng lạn:
- Đừng có gấp vậy chứ, bọn họ chơi việc của bọn họ đấy, hai ta chơi trò của hai ta.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng hết động đất.
Nửa Tiêu gia đã hóa thành phế tích, mọi người Tiêu gia bất lực đứng trên đường cái, ngây ngốc nhìn tường đổ trước mắt.
Trong đình viện.
Bàn tay lớn màu đỏ xách Vũ Thành Không, mà trong tay Lý Nhiên đang xách Phùng Vạn Giang.
Hai người này quần áo rách tả tơi, mặt biến dạng không còn hình người, giống như hai con chó chết, không hề nhúc nhích.
Lý Vô Thường tức giận bất bình mắng:
- Chỉ là tên nhóc Độ Kiếp mà dám gọi thẳng đại danh lão tử? Đổi thành chưởng môn Thần Đạo Cung đến thì còn tạm được!
Hiển nhiên bốn chữ Khổn Hang Ngạn Ma này đã kích thích thật sâu vào thần kinh của hắn ta.
Lý Nhiên sững sờ:
- Lão Lý, làm sao ngươi biết hắn ta là người Thần Đạo Cung? Các ngươi quen biết à?
- Ta làm sao có thể quen cái loại phế vật này?
Lý Vô Thường nói:
- Đạo Ý trên thân người này khá giống với trên người tên lỗ mũi trâu Trần Uẩn Đạo kia, nhất định là Thần Đạo Cung, không sai được!
- Lỗ mũi trâu...
Lý Nhiên lắc đầu cười cười. Đây chính là cường giả Đế Cấp, toàn bộ Hạo Thổ không có mấy người dám nói hắn ta như vậy.
Lý Nhiên nhìn Phùng Vạn Giang đang hấp hối, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn. Trong tay lặng lẽ ngưng tụ U Quang.
Lúc này, giọng nói Lý Vô Thường vang lên:
- Tiểu tử, ta biết rõ ngươi muốn làm gì, nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất đừng làm như vậy.
Lý Nhiên nhướng mày:
- Vì cái gì?
Lý Vô Thường nói:
- Bởi vì cái này sẽ không chỉ đắc tội Trần Uẩn Đạo, mà cũng cho hắn ta một cơ hội danh chính ngôn thuận xuất thủ.
Ánh mắt Lý Nhiên lóe lên.
- Ta có U La Điện làm hậu thuẫn, cùng lắm thì ở trong tông môn tu đến Đế Cấp rồi đi ra, bên Vô Ương Thành này cũng có ngươi thủ hộ, còn có cái gì phải lo lắng chứ?
- Điều này...
Giọng nói Lý Vô Thường xấu hổ vang lên:
- Có thể lão phu đánh không lại hắn ta đâu...
- ...
Lý Nhiên nghi ngờ nói:
- Lúc đó ngươi chẳng phải là Đế Cấp sao? Theo lý thuyết thì có lẽ không kém bao nhiêu đâu chứ?
- Ai nói với ngươi thế?
Lý Vô Thường giải thích nói:
- Đế Cấp chỉ là cảnh giới gọi chung, thực lực chân chính còn phải dựa vào pháp tắc cùng thần thông. Giống như ngươi là Nguyên Anh, nhưng thiên hạ có mấy cái Nguyên Anh là đối thủ của ngươi đâu? Đế Cấp cũng chia ra Đế Cấp phổ thông với Đế Cấp thiên tài, như mấy ngươi Lãnh Vô Yên, Trần Uẩn Đạo này được gọi là thiên tài. Mà lão phu... khụ khụ... Nhiều lắm cũng chỉ tính là một nhân tài ~.~ Hơn nữa, Đế Cấp cũng không phải là điểm kết thúc... Được rồi, nói quá nhiều ngươi cũng không hiểu nổi đâu.
Lý Nhiên lắc đầu:
- Đơn giản mà nói thì là ngươi sợ rồi.
Lý Vô Thường lạ thường không phản bác, mà là thản nhiên nói:
- Năm đó Lỗ mũi trâu lấy sức một mình trấn áp toàn bộ Ma Đạo, nếu không phải Lãnh Vô Yên ngang trời xuất thế, chỉ sợ Ma Đạo đã như nến tàn trước gió rồi. Ngươi không trải qua năm tháng đó, thì không biết ba chữ Trần Uẩn Đạo kia có ý vị như thế nào. Nếu như hắn ta thật sự tay, ta có thể miễn cưỡng bảo vệ Lý gia, chỉ là tuyệt đối giữ không được Tiêu gia.
Ánh mắt Lý Nhiên cứng lại. Lý Vô Thường trong ấn tượng của hắn vẫn luôn bất cần đời, sẽ rất ít nghiêm túc nói chuyện như vậy. Xem ra lão đạo lỗ mũi trâu kia xác thực không dễ chọc.