Chương 221. Một chiêu gây tổn hại của Lý Vô Thường!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lý Vô Thường tiếp tục nói:
- Lý Nhiên, ngươi là thiên tài tuyệt đối sẽ chứng đạo xưng đế. Đối với ngươi mà nói, thời gian chính là tối trọng yếu nhất. Trước khi Vô Địch không được phép rơi xuống, nếu không, hết thảy đều là nói suông. Ngàn vạn lần không thể để cho loại người Trần Uẩn Đạo hay Dịch Thanh Lam này bắt được điểm yếu, vạn nhất bọn họ nắm được, chỉ sợ mọi sự đều hỏng!
Lý Vô Thường phát ra từ đáy lòng những lời này.
Diện tích Hạo Thổ bao la, nhân kiệt địa linh, hàng năm đều sinh ra vô số thiên tài, nhưng chính thức có thể thành tiên thì lại có được mấy người?
Phần lớn không phải nửa đường chết non thì là tâm tính không đủ, chẳng khác người thường. Lý Nhiên vô luận về tâm tính hay là tư chất đều là loại hắn ta ít thấy, hiện tại thứ duy nhất cần đúng là thời gian trưởng thành.
Chỉ vì tên phế vật Kim Đan này, hà tất phải mạo hiểm phiêu lưu?
Lý Nhiên cũng hiểu được đạo lý này. Hắn nhìn nhìn Phùng Vạn Giang, tiếc hận nói:
- Vậy cứ buông tha hắn ta như vậy thôi hả?
Tên này uy hiếp Tiêu Thanh Ca. Cứ buông tha hắn ta như vậy, trong lòng Lý Nhiên khó chịu.
Lý Vô Thường trầm ngâm một lát, một luồng ánh sáng hồng chui vào đan điền Phùng Vạn Giang. Thân thể y hệt bùn nhão của hắn ta run rẩy một chút, trên mặt xẹt qua một tia ửng hồng, sau đó lại rơi vào hôn mê. Lý Nhiên nghi ngờ nói:
- Lão Lý, ngươi vừa rồi làm cái gì đấy?
Lý Vô Thường cười hề hề nói:
- Ta dùng bí pháp khóa Tinh Nguyên của hắn lại, tên này chỉ cần không đến Độ Kiếp cảnh thì vĩnh viễn đều không dựng dậy được.
- ...
Lý Nhiên sợ run cả người:
- Chiêu này của ngươi cũng quá tổn hại đi à nha?
Lý Vô Thường tức giận nói:
- Còn không phải là vì giúp tiểu tử ngươi hả giận?
Lý Nhiên nhìn Vũ Thành Không, nói:
- Vậy ngươi cũng đừng nặng bên này mà nhẹ bên kia nha, cũng khóa lão gia hỏa này lại đi.
- Không cần.
Lý Vô Thường bảo:
- Tinh Nguyên của hắn ta hao hụt, thận khí thiếu thốn, đã sớm không được coi là nam nhân.
Lý Nhiên lắc đầu. Hai người này thật đúng là anh không ra anh, em không ra em, người cùng hội cùng thuyền.
Lý Vô Thường biến ảo thành bàn tay lớn màu đỏ, dùng ngón cái và ngón giữa kẹp lấy hai người.
Ầm!
Hai người bị bắn bay ra xa ngoài cửa. Bọn họ xẹt qua đường vòng cung ưu mỹ, biến mất hoàn toàn khỏi trong tầm mắt. Lý Nhiên đưa tay lên trán che mắt, đưa mắt nhìn bọn họ biến thành một đốm sáng nhỏ. Lý Vô Thường truyền âm nói:
- Ta phải quay trở lại đây, hôm nay sinh động quá, tí nữa Thịnh Diệp có lẽ sẽ tới chỗ ta làm phiền.
Lý Nhiên gật đầu nói:
- Đi đi, tối nay ta trở về bí địa tìm ngươi.
Bàn tay lớn màu đỏ tiêu tán trong không trung.
...
Lý Nhiên vặn vặn bả vai, vừa quay đầu lại thì ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy mọi người Tiêu gia đáng thương lại bất lực, cả nửa Tiêu phủ sau lưng đều biến thành phế tích.
Lý Nhiên có chút xấu hổ. Vừa rồi hắn và lão Lý đánh quá hăng say, kết quả không cẩn thận đánh tới mức Tiêu gia sập rồi...
- Lý lang!
Tiêu Thanh Ca nhào vào trong lòng ngực của hắn, giống như bé mèo con cọ cọ ngực hắn.
- Ngươi trở về lúc nào? Người ta rất nhớ ngươi! Vừa rồi, Vũ trưởng lão kia dọa chết người ta rồi...
Nàng ôm Lý Nhiên thật chặt, giống như không lời nào diễn tả được tâm tình bây giờ.
- Không sao đâu, có ta ở đây rồi.
Lý Nhiên cưng chiều xoa xoa đầu nàng.
- Lý hiền chất.
Tiêu Niên đi tới, chắp tay nói:
- Cảm tạ Lý hiền chất xuất thủ tương trợ, Tiêu gia ta lại thiếu nợ ngươi một công ơn to lớn!
Lý Nhiên lắc đầu:
- Ngại quá, Tiêu bá phụ. Ta đã biến Tiêu gia thành như vậy.
Tiêu Niên nghiêm mặt nói:
- Mấy cái phòng này tính là gì chứ? Người mới là quan trọng! Nếu hôm nay Thanh Ca bị mang đi, chỉ sợ không thể lường được hậu quả!
Dễ nhận thấy Thần Đạo Cung không có ý tốt. Vạn nhất Tiêu Thanh Ca bị mang lên núi, thật đúng là không biết sẽ gặp phải những gì.
Lý Nhiên nghĩ nghĩ, nói:
- Lát nữa, ta sẽ phái người tới, giúp các ngươi quét tước thu dọn, tranh thủ sớm ngày khôi phục nguyên dạng Tiêu phủ. Trước đó thì, các vị tạm ở Lý gia ta một thời gian ngắn.
Tiêu Niên lắc đầu cự tuyệt nói:
- Hiền chất không cần phí tâm, trong thành này, Tiêu gia có không ít tửu lâu, hoàn toàn có thể thu xếp ổn thỏa. Ngược lại là Thanh Ca...
Hắn ta cười tủm tỉm nói:
- Không bằng ngươi tới Lý gia ở tạm mấy ngày đi?
Tiêu Thanh Ca sững sờ:
- Sao lại chỉ có một mình ta tới đó?
Tiêu Niên tiến đến nói nhỏ gì đó bên tai nàng. Đôi má Tiêu Thanh Ca càng ngày càng hồng, cuối cùng che mặt, cười hi hi nói:
- Phụ thân, ngươi nói lung tung. Ta không muốn để ý tới ngươi nữa!
Lý Nhiên nhìn xem hai người, vẻ mặt mờ mịt. Tiêu Niên vỗ vỗ bờ vai của hắn, thấm thía nói:
- Hiền chất, cố gắng lên nha!
- Hả?
Hoàng cung Vô Ương.
Ngọc Giao Các.
Thịnh Tri Hạ ngồi ở trên mặt ghế, chống cằm nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt hết sức phức tạp.
Khi thì thấy ngượng ngùng, khi thì lo lắng, khi thì còn hơi khó xử, không nỡ...
Trải qua vài ngày, trong đầu nàng có ấn tượng thật sâu, vô luận như thế nào đều không thể quên.