Chương 229. Hao Lý Vô Thường!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lý Vô Thường trả lời:
- Bởi vì thần nữ La Sát Công có chức năng loại bỏ tạp chất trong máu, khiến cho thể chất của người thức tỉnh, làm cho máu trở nên thuần khiết hơn. Nói một cách đơn giản, công pháp này chỉ có ích cho một mình người luyện nó.
- Thì ra là thế.
Lý Nhiên đã hiểu rõ vấn đề.
Thân thể của hắn quả thực đã biến hóa, mức độ cường hóa trong lúc thức tỉnh của hắn đã tăng hơn gấp đôi, năng lượng thoát ra trong quá trình biến hóa của hắn cũng đã đột phá khiến Tiêu Thanh Ca phải vò đầu bứt tai.
Lý Vô Thường lắc đầu nói:
- Bài công pháp này dù là vô tình hay cố ý thì nếu có luyện tập trước sẽ không kém cỏi.
- Đúng là như vậy.
Lý Nhiên an tâm hơn hẳn, sau đó hắn khen ngợi:
- Không hổ là hoàng đế của nhà họ Lý, hiểu biết thật rộng a.
Lý Vô Thường vẻ mặt tự mãn.
- Đương nhiên! Nhớ năm đó lão phu xưng bá ở Hạo Thổ. Ai mà không sợ hãi khi nghe đến cái tên Ngục Tỏa Cuồng Long chứ?
Lý Nhiên gật đầu.
- Nhất là nữ tu, nữ tu thấy ngài phỏng chừng hai chân đều run lên phải không?
Lý Vô Thường:
- Sao cơ?
Lý Nhiên cười nói:
- Có một tên đã trói một nữ tu bằng sợi dây đỏ, sau đó còn tự xưng là một lão nghệ thuật gia. Về sau, sư phụ ta đã đuổi giết tên đó suốt từ Bắc Địa cho đến Nam Cương. Đây có phải là công lao vẻ vang của ngươi không?
Lý Vô Thường:
- …
Lúc này, Anh Vũ ở bên cạnh Lý Vô Thường giọng the thé nói:
- Trói, ta điên cuồng trói, nghệ thuật chính là trói!
Lý Vô Thường:
- …
Rắc.
Con vẹt cũng giật mình bay đi.
Lý Vô Thường nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đây là những gì Lãnh Vô Yên nói cho ngươi biết?
Lý Nhiên nhún nhún vai.
- Ngươi đoán thử xem.
Lý Vô Thường dù vô cùng tức giận nhưng cũng đành bất lực.
Khi đó Lãnh Vô Yên đã đuổi giết hắn hàng vạn dặm và chặt đứt hơn chục bảo vật linh thiêng, khiến hắn thỉnh thoảng gặp ác mộng, Lãnh Vô Yên đó quá độc ác!
Lý Vô Thường nghi ngờ nhìn Lý Nhiên.
- Vậy ngươi nói ra chuyện này là có ý gì?
Lý Nhiên duỗi tay nói:
- Phí bịt miệng.
Lý Vô Thường nghe xong liền tức giận nói:
- Ta ngày hôm qua đã giúp ngươi giải quyết mọi chuyện! Đồ vô ơn bạc nghĩa, ngươi hôm nay lại tới đòi phí bịt miệng với ta sao?
Lý Nhiên lau mặt, nghiêm túc nói:
- Ân tình của Lão Tổ, ta ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không quên.
- Vậy ngươi vì sao còn...
- Thế nhưng cảm tình thuộc về cảm tình, làm ăn là làm ăn.
- Đối với ta cũng vậy sao!
Lý Vô Thường ngực kịch liệt phập phồng, hắn ta có thể nhìn ra được, đứa nhỏ này so với hắn ta còn không có liêm sỉ hơn!
- Quên đi, có người cháu như ngươi coi như là ta không may.
Lý Vô Thường khô khốc vung tay áo, trên bàn xuất hiện một đống chai lọ, không khí nồng nặc mùi lạ.
- Ngươi tự mình chọn đi.
Lý Nhiên hai mắt sáng lên.
- Ta đã nói mà Lão Tổ hẳn là có trữ hàng nha! Đây là bảo vật gì vậy, ngài có thể giới thiệu được không?
Lý Vô Thường hắng giọng.
- Chai đan dược ngươi đang cầm tên là cửu chuyển vô cực đan.
- Nghe cũng rất lợi hại, tác dụng cụ thể là gì thế?
- Khụ, có thể hiểu nó là một loại thuốc bổ tuyệt vời.
- …
Lý Nhiên không nói nên lời.
- Cái này thì sao?
- Còn đây là Mê Hồn Đãng Phách tán.
- Nghe có vẻ thái quá… Còn món hầm sáp vàng này thì sao?
- Nó được gọi là mười dặm hương nến, khi nhỏ lên người sẽ có tác dụng không ngờ đến.
Lý Nhiên không khỏi nổi da gà khi nhìn những thứ kỳ lạ trước mặt này.
- Lão lý, ngài có chắc mình không phải là đồ đệ của Hợp Hoan Tông không?!
Cổ họng Lý Nhiên hơi thắt lại khi nhìn những thứ "Pháp bảo" kỳ lạ trên bàn này.
Chuyện này cũng quá là không bình thường rồi đi.
Quả nhiên hắn vẫn đánh giá thấp mức độ biến thái của Lão Tổ!
- Ta nói này Lão Lý, ngươi đưa cho ta vật gì có ma khí hơn so với bình thường không được sao? Những thứ này đối với ta vô dụng.
Lý Vô Thường lắc đầu nói:
- Xin lỗi nha, thật sự không có thứ như ngươi nói.
Lý Nhiên vẻ mặt nghi hoặc.
- Thật sự không có sao, ngươi cũng là cấp hoàng đế mà lại không có bảo vật sao?
Lý Vô Thường tức giận nói:
- Chuyện này đừng hỏi ta, hỏi sư phụ ngươi đó!
- Lão tử tích góp hơn nửa đời người, hơn chục món thánh bảo a mà tất cả đều đã bị sư phụ ngươi băm nát!
Lý Nhiên:
- …
Hắn đã nghe Sư phụ nói qua chuyện này.
Xem xét dáng vẻ luống cuống của Lý Vô Thường, dường như thực sự không còn bảo vật.
- Được, mấy cái thứ này chính ngài giữ lại tự chơi đi a.
Ngay lúc Lý Nhiên đang định quay người rời đi, ánh mắt hắn đột nhiên bị một bảo vật thu hút.
Đó là một dải ruy băng màu đỏ, tỏa ra ánh huỳnh quang mờ ảo, và nó trông rất phi thường.
Lý Nhiên tự tay cầm nó lên, hỏi.
- Lão tổ, đây là vật gì vậy?
Lý Vô Thường liếc nhìn nó và nói:
- Đây được gọi là Thiên Lý Nhân Duyên Nhất Tuyến Khiên, người ta nói rằng một nam tử và một nữ tử nếu có thể nắm giữ cả hai đầu của nó cùng một lúc. Sẽ có một cảm ứng đặc biệt xuất hiện giữa hai người, nhưng không phải ai cũng có thể thành công. Điều này rất bí ẩn. Phải nhìn vào nhân quả và số mệnh nữa.