Chương 231. Thịnh Diệp, ngươi có thể đừng làm loạn thêm được không?
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Công chúa đừng lo lắng, chỉ cần ngươi giữ bí mật, hình ảnh đó sẽ không bao giờ bị người khác nhìn thấy.
- Hình ảnh?
Thịnh An Ức tâm tư thay đổi, nàng ta nói với Lý Nhiên.
- Vậy bổn cung có thể xem lại hình ảnh đó một lần nữa không?
Lý Nhiên nói:
- Đó chỉ là một đoạn ghi hình mà thôi, có gì để xem chứ.
Thịnh An Ức nói:
- Bổn cung là muốn nhắc nhở chính mình đừng quên giúp ngươi giữ bí mật.
Thịnh An Ức làm theo lời đối phương, thật ra nàng ta cũng không biết bí mật kia là gì.
- Được, vậy công chúa muốn xem cứ xem a.
Lý Nhiên không coi trọng việc đó mà thuận tay tạo ra một cái Huyễn Trận để ngăn người ngoài rình mò.
Sau đó hắn lấy một viên đá bóng ra và phát sáng nó.
Nhìn hình ảnh hiện lên trước mặt, Thịnh An Ức khẽ mở miệng, trong mắt phượng tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Khuôn mặt trong hình ảnh phản chiếu giống hệt nàng ta, người trong hình ảnh đó đôi má ửng hồng, hai mắt khép hờ, mê ly, miệng đang nói những lời không đứng đắn.
Như thể đó là nàng ta vậy, Thịnh An Ức xấu hổ đến mức muốn nổ tung!
Thịnh An Ức cảm thấy bản thân như phát sốt, chân tay có chút suy nhược.
Nàng ta không dám nhìn xuống lần nữa, quay người chạy bán sống bán chết.
- Cáo, cáo từ!
Lý Nhiên nhìn bóng lưng loạng choạng chạy đi của nàng ta mà nhất thời không nói nên lời.
- Cố ý đến đây một chuyến chỉ để ôn lại chuyện này một lần nữa sao? Công chúa này có đam mê thật kỳ quặc a.
Hoàng cung Vô Ương.
Trên quảng trường rộng lớn, tất cả bá quan văn võ đều tề tựu đầy đủ.
Hình rồng năm móng được chạm khắc trên bục cao ở trung tâm, toát lên khí chất uy nghiêm, trang trọng.
Nơi này là cung miếu của Thịnh Tộc, được dùng để thờ cúng tổ tiên hoặc thông báo các sự kiện quan trọng.
Mà lần này việc thủy triều quái thú tập kích Nam Phong Thành, được tính là một đại kiếp nạn của Nhân Tộc, vì vậy Thịnh Diệp ra lệnh mở cung miếu và chiêu cáo việc này đến khắp thiên hạ.
Hoàng đế Thịnh Diệp đang ngồi trên Long Ỷ, chờ đợi điều gì đó.
Các vị hoàng tử, công chúa đang đứng lẳng lặng sau lưng hắn ta.
Thịnh Tri Hạ cúi thấp đầu, vẻ mặt rất âm trầm, có chút áy náy, cũng có chút tự trách.
Thịnh An Ức lặng lẽ nhìn Thịnh Tri Hạ một cái, sắc mặt nàng ta có hơi đỏ lên, đáy mắt tràn đầy ngượng ngùng.
Lúc này, Ngự Tiền thái giám hô to một tiếng:
- Chưởng môn Thiên Xu viện, Dịch đạo trưởng, đến xem lễ.
Sau đó trên không trung nổi lên gợn sóng, một đạo cô mặc y phục màu trắng xuất hiện.
Áo choàng trắng tinh không dính một hạt bụi mịn, trên mặt nàng ta được che bởi một tấm khăn che mặt màu trắng, không thể nhìn rõ dung nhan.
Dịch Thanh Lam rõ ràng đang đứng trước mặt mọi người, nhưng lại giống như một dải ngân hà xa xôi, ngăn cách nhau bởi những năm ánh sáng vô tận.
Thịnh Diệp đứng lên:
- Dịch đạo trưởng.
Dịch Thanh Lam hơi gật đầu.
- Thịnh Hoàng.
Nàng ta rất ít khi lộ diện ở trần thế, nhưng việc mở miếu lần này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, không chỉ liên quan đến Thiên Xu viện mà còn liên quan đến mấy trăm ngàn sinh linh khác.
Cho nên đối mặt với lời mời của Thịnh Diệp, Dịch Thanh Lam liền đáp ứng hắn ta đến đây để xem lễ.
Thịnh Diệp đưa tay nói:
- Dịch đạo trưởng, mời ngồi.
Dịch Thanh Lam gật đầu, sau đó ngồi cạnh Thinh Diệp.
Ghế của nàng ta cùng Long Ỷ ngang hàng, không phân trước sau, đây là sự tôn trọng của Thịnh Diệp đối với cường giả đế cấp.
Đối với sự tồn tại ở cấp độ này mà nói thì cái gọi là uy nghiêm của hoàng tộc chỉ là một trò đùa.
Điều mà làm Dịch Thanh Lam tôn trọng hắn ta là thực lực hoàng đế chứ không phải thân phận của Cửu Ngũ Chí Tôn, Thịnh Diệp hiểu rõ điều này.
- Dịch đạo trưởng có thể đến đây xem lễ, đối với trẫm mà nói có ý nghĩa rất lớn, cũng là để cho lần mở miếu này có thêm mấy phần Tiên Khí.
Thịnh Diệp cười híp mắt nói.
Dịch Thanh Lam thản nhiên nói:
- Thịnh Hoàng khách khí rồi, nếu chuyện liên quan đến Thiên Xu viện, bần đạo đương nhiên nên đến đạo tràng.
Thịnh Diệp gật đầu nói:
- Lần này có thể thành công đánh bại thủy triều quái thú, thật đúng là phải cảm tạ Lâm thủ tịch của quý tông. Nếu không phải nàng ấy lúc đó ở đây, sợ rằng Nam Phong Thành đã tan thành mây khói, hàng trăm vạn bách tính đã bị chôn vùi trong bụng dã thú!
Dịch Thanh Lam lắc đầu nói:
- Thịnh Hoàng quá khen rồi, đây là công lao của tất cả người tu luyện, Lăng Nguyệt chỉ là làm việc nằm trong phận sự mà thôi.
- Tốt, tốt cho một việc nằm trong phận sự!
Thịnh Diệp thở dài nói:
- Thân là tông môn thiên kiêu, lại có thể quan tâm đến bách tính, xem việc của bách tính là việc nằm trong phận sự, đây là tấm lòng bác ái biết nhường nào a? Dịch đạo trưởng thực sự là dạy dỗ đồ đệ rất tốt a!
Thịnh Diệp nói lời này nhìn như là đang tán dương Lâm Lang Nguyệt nhưng thực tế là khen Dịch Thanh Lam mà không để lại dấu vết gì.
Dịch Thanh Lam không có chút rung động nào trước lời nói của hắn ta.
- Quá khen rồi.
Sau đó nàng ta liền im lặng và không nói gì nữa.
Thịnh Diệp biết tính tình của Dịch Thanh Lam nên cũng không có để ý.
Hắn ta đưa tay lên, hoạn quan lập tức dâng lên một thánh chỉ.