Chương 236. Dịch đạo trưởng, thế mà ngươi lại thầm mến ta!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Một Lãnh Vô Yên đã đủ khó chơi rồi, hiện tại lại thêm một Dịch Thanh Lam nữa! Kêu ta làm chủ cho các ngươi sao? Vậy ai làm chủ cho bổn tọa đây hả?
Giọng nói lạnh như băng của Trần Uẩn Đạo quanh quẩn trong đại điện.
Chuyện đệ tử của Thần Đạo Cung ở Thú triều bỏ chạy trước khi lâm trận vẫn luôn bị các tông Chính Đạo khiển trách. Gần đây vất vả lắm mới có thể bình ổn thì bọn họ lại đi trêu chọc anh hùng cứu thế Lý Nhiên kia.
Lại còn muốn hắn ta tiêu diệt Lý gia?
Trần Uẩn Đạo còn hận không thể diệt hai người bọn họ mới đúng!
- Thành sự không đủ, bại sự có thừa. Các ngươi cút ngay cho bổn tọa!
Một trận cuồng phong đánh tới, trực tiếp thổi bay hai người kia ra ngoài!
Cùng lúc đó, giọng nói của Trần Uẩn Đạo vang vọng khắp Phi Vân sơn:
- Vũ Thành Không ngỗ nghịch môn quy, phạt tới Vô Đạo Nhai suy nghĩ, trong vòng năm mươi năm không được ra ngoài! Tạm thời cách chức vị thủ tịch của Phùng Vạn Giang, trong vòng một năm phá đan thành Anh mới có thể trở lại đệ nhất cung!
Cả hai nghe vậy thì như bị sét đánh!
Dưới sự nóng nảy trong lòng, hai người họ lập tức phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất xỉu.
Trần Uẩn Đạo ngồi trên ghế, oán hận nói:
- Dựa vào cái gì mà đồ đệ của Lãnh Vô Yên lại mạnh như vậy, còn đồ đệ của bổn tọa lại có thể phế vật như thế? Tại sao tên Lý Vô Thường kia thấp hèn bại hoại như vậy nhưng lại có thể có được hậu duệ tài giỏi đến thế?
- Khó chịu, mẹ nó thật đúng là khó chịu mà!
Phủ đệ của Lý gia.
Trong phòng.
Tần Như Yên nhìn bộ dạng Nhạc Kiếm Ly nỗ lực học tập, nàng ta không khỏi lắc đầu một hồi.
- Nhạc thủ tịch, ngươi cũng quá chăm chỉ rồi đó?
Mấy ngày nay trừ ăn cơm ngủ nghỉ ra, cơ bản cũng chỉ là đả tọa tu luyện, chịu khổ đến mức có hơi quá đáng.
Nhạc Kiếm Ly mở mắt ra, nàng ta bật hơi tỏa ra một luồng khói trắng.
- Tiêu Thanh Ca tiến bộ quá nhanh, ta càng phải cố gắng hơn mới được!
Ngọc Nữ La Sát Công vốn là công pháp Đế Cấp, so với Phần Thiên Quyết cũng không thua kém bao nhiêu.
Bản thân Tiêu Thanh Ca đã có thiên phú không tầm thường, cộng thêm “phương thức tu luyện” cứ như ăn gian kia, không biết chừng qua một đoạn thời gian nữa sẽ thật sự có thể đuổi theo được nàng mất.
Điều này Nhạc Kiếm Ly không thể chấp nhận được.
- Đúng thật là một cô nương ngốc ngếch!
Tần Như Yên buồn cười nói:
- Tiêu Thanh Ca tiến bộ nhanh chóng cũng bởi vì song tu với Lý Nhiên. Còn ngươi, ngày nào đêm nào ngươi cũng bầu bạn với Lý Nhiên, vậy không phải nàng ta sẽ không có cách nào khác “tu luyện” rồi sao?
Nhạc Kiếm Ly thấp giọng nói:
- Biện pháp này ta đã từng thử rồi.
- Hả?
Tần Như Yên hỏi.
- Hiệu quả như thế nào?
Nhạc Kiếm Ly đỏ mặt ấp úng nói:
- Kết quả Tiêu Thanh Ca vẫn song tu thành công.
- Vì sao chứ…
Tần Như Yên còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên đã phản ứng lại, gò má đỏ bừng lên trong nháy mắt.
Nàng ta kinh ngạc nói:
- Thế mà hai người các ngươi lại…
Nhạc Kiếm Ly xấu hổ đến mức đầu cũng không ngẩng lên được.
- …
Tần Như Yên nhìn về phía Lý Nhiên đang phơi nắng bên ngoài cửa sổ, tiếng nói có chút khô khan.
- Chuyện này… chuyện này cũng vô lý quá rồi đó!
...
Lý Nhiên nằm trên ghế nằm trong đình viện, lười biếng phơi người dưới ánh nắng mặt trời. Mà Tiêu Thanh Ca thì ở một bên lột quả nho, thỉnh thoảng còn đút vào trong miệng hắn.
Mái tóc đen nhánh của nàng ta được vấn thành búi tóc sau đầu, gương mặt vốn đã xinh đẹp tuyệt thế, bây giờ lại càng thanh lệ vô song, để lộ ra một cổ khí tức thánh khiết mà lại tinh khiết.
Trải qua quá trình “tu luyện” của hai người mấy ngày nay, tu vi của nàng ta càng vững chắc và ổn định hơn, gần như đã muốn chạm tới Kim Đan Viên Mãn luôn rồi.
- Lý Lang, lần này Thịnh Hoàng chiêu cáo thiên hạ về công tích của ngươi, ngươi thật sự trở thành đại anh hùng của Nhân Tộc rồi đó!
Trong mắt Tiêu Thanh Ca tràn đầy sùng bái.
Lý Nhiên lắc đầu.
- Đều là một chút hư danh mà thôi.
Cái gì mà Trấn Thế Thiên Ma, có thể làm ra cơm ăn sao?
Vội vàng dâng Linh Bảo tới trước mặt hắn mới là thành ý thật sự.
Đúng lúc này, bên tai hắn đột nhiên truyền tới một âm thanh:
- Thính Vũ Các của Thành Nam, nhanh tới đây gặp bần đạo.
- Ai đang nói chuyện đó?
Lý Nhiên giật mình mà ngồi bật dậy.
Tiêu Thanh Ca nghi ngờ nói:
- Đâu có ai nói chuyện đâu.
Lý Nhiên nguấy nguấy lỗ tai, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ tai ta bị ảo giác? Dường như ta nghe thấy giọng nói của lão ni cô kia…
Bên tai lại vang lên tiếng nói một lần nữa:
- Trong vòng một nén nhang, nếu như ngươi còn chưa tới, bần đạo sẽ tự mình đăng môn bái phóng!
- Còn nữa, bần đạo là đạo sĩ, không phải ni cô!
Trong giọng nói kia dường như có mang theo một tia tức giận.
- …
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
Đúng thật là Dịch Thanh Lam!
Sao nàng ta lại chạy tới Vô Ương Thành rồi hả? Chẳng lẽ là muốn báo thù cho Lâm Lang Nguyệt sao?
- Quên đi, đưa đầu ra gặp một đao, rụt đầu vào cũng là một đao, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi.
Lý Nhiên thở dài, đứng dậy.