Chương 240. Cảm giác kỳ quái, Dịch Thanh Lam suy sụp!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Để nàng vào đi.
- Vâng. Mời Lâm thủ tịch.
Cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Lang Nguyệt đi đến.
- Đệ tử bái kiến sư tôn.
Dịch Thanh Lam gật đầu.
- Tìm vi sư có chuyện gì sao?
Lâm Lang Nguyệt nở nụ cười ngây thơ mà nói:
- Không có gì, chỉ là nhớ sư tôn nên tới thăm ngài một chút.
Dịch Thanh Lam liếc mắt lườm nàng ta.
- Ngươi là nhớ Lý Nhiên chứ gì?
- …
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lang Nguyệt đỏ lên, có chút không thuận theo mà nói:
- Sư tôn, ngươi lại nói bậy rồi…
Dịch Thanh Lam vừa bực mình vừa buồn cười.
- Ngươi cũng tồn tại suy nghĩ cho rằng tên kia là Thiên Đạo luôn rồi, vi sư còn không thể nói mấy câu sao?
Lâm Lang Nguyệt đi tới rồi ngồi xuống, ôm lấy cánh tay của nàng ta mà làm nũng:
- Sư tôn, ngươi cũng đừng đùa đệ tử nữa mà.
Ánh mắt của Dịch Thanh Lam nhìn về phía Lâm Lang Nguyệt tràn đầy sự yêu chiều. Nếu như không phải là vì ái đồ này, làm sao nàng ta lại có thể cố ý chạy đi căn dặn Lý Nhiên cơ chứ?
Hắn có chết hay không cũng chẳng liên quan gì đến nàng ta cả.
Chỉ có điều, từ sau khi ra khỏi mật thất, tính cách của Lâm Lang Nguyệt đã có sự biến hóa rất lớn, quan hệ giữa nàng ta với Dịch Thanh Lam cũng trở nên thân cận hơn rất nhiều.
Thật ra nếu nói là biến hóa, không bằng nói cuối cùng cũng thoát xác và trở về làm bản thân mình. Điểm này, Dịch Thanh Lam cũng không biết là tốt hay xấu nữa. Nhưng không thể nghi ngờ là nàng ta càng ưa thích đồ đệ như vậy hơn.
Lâm Lang Nguyệt dò hỏi:
- Sư tôn, lần này ngươi đến Vô Ương Thành, tất cả đều thuận lợi chứ nhỉ?
Dịch Thanh Lam nói:
- Không tính là thuận lợi, vi sư đã đoán được suy tính của Thịnh Diệp rồi, hơn nữa hắn ta còn kiên quyết hơn so với tưởng tượng của ta rất nhiều.
Nếu không phải nàng ta đã từng xem ký ức của Lâm Lang Nguyệt, sợ rằng Thịnh Diệp sẽ không thể nào thay đổi quyết định được đâu.
Nghe xong lời kể của Dịch Thanh Lam, chân mày của Lâm Lang Nguyệt bắt đầu hơi nhíu lại.
- Thịnh Diệp cố chấp với việc này như thế, chẳng lẽ hắn ta có thù oán gì với Lý Nhiên hay sao?
Dịch Thanh Lam lắc đầu nói:
- Không phải hắn ta có thù oán gì với Lý Nhiên, mà là có thù oán với tất cả các tông môn trong khắp thiên hạ.
- Sao chứ?
Lâm Lang Nguyệt ngây ngẩn cả người.
- Vì sao lại nói như vậy?
Dịch Thanh Lam nói:
- Thân là nhân vật Cửu Ngũ Chí Tôn, là Thánh Hoàng của Nhân Tộc, làm sao hắn ta có thể chấp nhận những thế lực khác tồn tại ngoài hoàng quyền cơ chứ? Nhất là mấy đại tông môn đỉnh cấp kia, thực lực hầu như đã có thể sánh ngang với hoàng thất luôn rồi. Đối với Thịnh Diệp mà nói, điều này tựa như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hắn ta vậy.
Điều quan trọng nhất của Đế Vương Tâm Thuật chính là “tư nhân thiên hạ”.
Chỉ có dục vọng cầm nắm quyền lực không gì sánh được thì mới có thể đạt tới được vị trí vương giả chí cao vô thượng…
Lâm Lang Nguyệt nghi ngờ nói:
- Nếu đã như vậy, thế vì sao những tông môn kia không liên thủ lại với nhau để lật đổ Thịnh Tộc chứ?
Dịch Thanh Lam hỏi ngược lại:
- Tại sao lại phải lật đổ?
- Thứ mà các tông môn truy cầu là Tiên Lộ, là trường sinh, phàm trần thế tục chỉ là sự ràng buộc mà thôi. Có người giúp bọn họ thống trị thiên hạ đến ngay ngắn và trật tự, vậy sao bọn họ lại phải tự mình động thủ nữa chứ?
- Huống hồ hoàng tộc cũng không phải nói lật đổ là có thể lật đổ ngay được. Thịnh Tộc đã thống trị phàm tục mấy nghìn năm rồi, vạn lý giang sơn này đều bị bao phủ bởi Long Khí, chỉ cần Đế Vương Long Khí này bất diệt thì cái ghế của Thịnh Diệp vẫn có thể ngồi vững được.
Lâm Lang Nguyệt lờ mờ gật đầu.
Nàng ta vẫn luôn chuyên tâm tu hành, hoàn toàn không biết gì về mấy việc này cả, ngay cả Long Khí cũng là lần đầu tiên nghe nói tới.
Dịch Thanh Lam nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thản nhiên nói:
- Chẳng qua thì gần trăm năm nay, Long Khí đã có dấu hiệu suy nhược từng chút một rồi, e là Thịnh Diệp cũng đã rất khẩn trương. Thế cho nên hắn ta mới khẩn cấp muốn làm cho hai bên Chính Ma đối đầu với nhau, như vậy thì giang sơn của hắn ta mới có thể an ổn được.
Tuy là Dịch Thanh Lam đã đoạn tuyệt hồng trần, nhưng lại có con mắt sắc sảo và nhạy bén, thế nên nàng ta nhìn mấy chuyện này rất rõ ràng.
Lâm Lang Nguyệt than thở:
- Rõ ràng đều là sự tồn tại Đế Cấp, thế mà lại còn lục đục với nhau như thế nữa.
Dịch Thanh Lam cười nói:
- Đế Cấp cũng không đại biểu cho việc siêu thoát, nó vẫn tồn tại đủ các loại dục vọng như cũ, trong đó dục vọng về quyền lực là hung mãnh nhất, Thịnh Diệp như vậy cũng không có gì là lạ cả.
Lâm Lang Nguyệt chớp chớp mắt.
- Vậy sư tôn người có dục vọng gì vậy?
- Vi sư…
Dịch Thanh Lam còn chưa nói hết lời thì cả người cũng cứng đờ lại, trong con ngươi tràn đầy vẻ không thể tin tưởng nổi.
... .
Lâm Lang Nguyệt nhận thấy trạng thái kỳ lạ của nàng ta nên lên tiếng hỏi.
- Sư tôn, ngươi làm sao vậy?
Dịch Thanh Lam trầm mặc một lát, sau đó mới thấp giọng nói:
- Không có việc gì, ngươi đi ra ngoài trước đi.