Chương 242. Ngươi và Dịch Thanh Lam bị buộc lại với nhau rồi sao?
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lý Vô Thường nhìn Lý Nhiên, cổ họng của lão ta có chút căng lên.
- Ngay cả nàng ta mà ngươi cũng dám trêu chọc? Đây chính là… Tiểu tử này, lá gan của ngươi cũng thật là to! Có muốn chạy trốn với lão tử không?
...
Lúc này, bên ngoài phủ đệ của Lý gia.
Gia đinh trông cửa đang chán đến mức ngáp lên ngáp xuống, đột nhiên cái miệng đang mở lớn ra cũng có chút không khép lại được.
Chỉ thấy một đám thị vệ chi chít khoác hoàng kim dồn dập đi về phía cửa lớn.
Ai nấy cũng đều có vóc người khôi ngô tuấn tú, vẻ mặt nghiêm túc, trên cổ đều có sợi tơ màu vàng, nói rõ thân phận của bọn họ.
Thị vệ của Hoàng gia!
Gia đinh nhìn thấy cảnh tượng phô trương như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút ngây ngẩn cả người.
Bọn thị vệ đứng dạt sang hai bên, phân ra một con đường nhổ, một cỗ kiệu được điêu khắc Giao Long kim sắc chậm rãi hạ xuống. Một thiếu nữ mặc giao bào màu vàng óng vén rèm bước ra.
Nàng ta mang theo tấm mạn che mặt màu vàng nhạt, không nhìn thấy rõ được gương mặt của nàng ta, mỗi một giơ tay nhấc chân đều tản ra quý khí khó có thể diễn tả bằng lời được.
Thủ lĩnh của đám thị vệ cao giọng nói:
- Giao Long công chúa đến, người của Lý gia mau tiếp chỉ!
- Giao… Giao Long công chúa?
Hai chân của tên gia đinh run lên một cái, vẻ mặt không thể tin tưởng nổi.
Sao lại là nàng ta chứ?
Đây chính là Tam Công Chúa nổi danh nhất của Thịnh Tộc đó!
Hắn ta run rẩy quỳ trên mặt đất.
- Tiểu nhân, bái kiến công chúa điện hạ!
Thịnh Tri Hạ gật đầu.
- Bình thân, đi vào thông báo một tiếng đi.
- Tạ ơn công chúa điện hạ.
Gia đinh đứng lên, đẩy cửa ra, nhanh chóng chạy vọt vào trong phủ đệ.
Không bao lâu sau, toàn bộ Lý gia đều đều trở nên náo động.
Từ tộc trưởng đến trưởng lão, rồi đến từng vị chấp sự, tất cả đều đi tới trong đình viện, cung kính mà nhìn về phía thiếu nữ đang sải bước đi vào bên trong đình viện kia.
- Tộc trưởng của Lý gia Lý Đạo Duyên, bái kiến công chúa điện hạ!
- Bái kiến công chúa điện hạ!
Sau một tiếng chào hỏi của Lý Đạo Duyên, đám người cũng dồn dập quỳ một gối xuống đất.
Mặc dù Lý gia có Tộc Đế tọa trấn, nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể siêu thoát khỏi phàm trần. Xét cho cùng thì Lý gia cũng vẫn là một thế gia sinh sống ở Đế Đô.
Đối với bọn họ mà nói, Giao Long công chúa chính là đại nhân vật của trời!
Kết quả, linh khí trong tay áo bào của Thịnh Tri Hạ bắt đầu dâng trào lên, mọi người đang chuẩn bị gập đầu gối xuống cũng không khom nổi nữa, căn bản không cách nào quỳ xuống được.
Lý Đạo Duyên mờ mịt nói:
- Công chúa đây là có ý gì?
Thịnh Tri Hạ cười nói.
- Lý Nhiên chính là anh hùng của Nhân Tộc, là Trấn Thế Chi Thiên Ma, mọi người của Lý gia đều có cùng vinh quang, không cần phải làm đại lễ như vậy đâu…
- Dâng đồ vật lên đây!
Nàng ta phất phất tay, bọn thị vệ lập tức khiêng ra một khối biển lớn, mặt trên còn được che bởi một tấm vải đỏ.
Lý Đạo Duyên nghi ngờ nói:
- Đây là…
Thịnh Tri Hạ nói.
- Thịnh Hoàng vô cùng cảm kích công tích của Lý Nhiên, Lý gia bồi dưỡng ra được một anh hùng như vậy nên cũng sẽ được hưởng sự vinh dự to lớn.
Nàng ta đưa tay tháo tấm vải đỏ xuống.
Chỉ thấy đó là một khối bảng màu đen ngạch, mặt trên có một chữ “Lý” tựa như rồng bay phượng múa. Chữ viết đầy kim quang lập lòe chói mắt, nét bút sắc sảo, ẩn chứa ý đại đạo ở bên trong đó, phảng phất như một luồng ánh sáng mặt trời gay gắt không cách nào nhìn thẳng vào được.
Thịnh Tri Hạ nói:
- Chữ này là do chính tay Thịnh Hoàng đã ngự bút, cả quan viên triều đình đều phải lướt qua từ trước cửa, quan văn hạ thấp kiệu, võ quan lập tức xuống ngựa, tỏ lòng kính trọng.
- Cái gì?
- Đích thân Thịnh Hoàng ngự bút?
- Trời đất quỷ thần thiên địa ơi!
“Vù” một tiếng, mọi người đã lập tức sôi sùng sục lên. Ngay cả Lý Đạo Duyên cũng ngây ngẩn cả ra.
Nhân Hoàng đích thân ngự bút viết bảng biển?
Đây chính là lần đầu tiên từ khi khai thiên lập địa đến bây giờ đó, chắc chắn là vinh dự vô thượng!
Nhưng hắn ta cũng không hề có cảm giác vui vẻ gì cả.
Lòng vua khó dò, ngày hôm nay hắn có thể nâng ngươi lên tận trời, ngày mai có thể sẽ té thành thịt nát ngay!
Huống chi thân phận của Lý Nhiên lại đặc thù như vậy, chuyện này thật sự không biết là tốt hay là xấu nữa.
Chỉ có điều, đồ cũng đã được dâng lên tới tận cửa rồi, hắn ta cũng không dám không nhận.
Lý Đạo Duyên chắp tay thi lễ nói:
- Tiểu dân tạ ơn Thịnh Hoàng ân điển, mong rằng thánh thể của Thịnh Hoàng an khang, long vận mãi mãi hưng thịnh.
Sau đó, các trưởng lão cũng đi tới, thận trọng thu hồi tấm biển lại.
...
Thịnh Tri Hạ đi tới trước mặt Lý Đạo Duyên rồi cười nói:
- Ngài chính là Lý bá phụ đúng chứ?
Lý Đạo Duyên sửng sốt.
- Bá phụ?
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, hơn nữa thân phận còn chênh lệch rất xa, cách xưng hô này không khỏi cũng quá thân cận rồi.
Thịnh Tri Hạ nói.
- Chuyến này bổn cung đi vội nên cũng không kịp chuẩn bị cái gì cả, sẵn đây có một ít lễ mọn, mong bá phụ đừng trách.