Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 244. Đến Hoàng Cung, tiến vào Bảo Khố!

Chương 244. Đến Hoàng Cung, tiến vào Bảo Khố!


Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Lần này thực sự là bằng hữu.
Ở trên phi thuyền, hắn đối xử với nàng ta như vậy, phỏng chừng trong lòng nàng ta cũng đã hận hắn muốn chết luôn rồi. Nói là bằng hữu có lẽ vẫn còn có chút miễn cưỡng nữa đó.
...
Hoàng Cung nằm ở vị trí trung tâm của Vô Ương Thành.
Cả phiến cung đều trải thành nấc thang leo lên trên, phía trung tâm nhất mà cũng là nơi cao nhất kia chính là Kim Loan Điện, xung quanh đó đều dày đặc những cung điện cao thấp, giống như một quần tinh đang vây quanh lấy vầng trăng vậy.
Lý Nhiên và Thịnh Tri Hạ tạt ngang qua Hoàng Cung.
Kiến trúc bốn phía đều tràn đầy ngói xanh, kim bích huy hoàng, hiện ra hết toàn bộ uy áp và khí thế của hoàng gia.
- Chậc chậc. Quả nhiên vẫn là hoàng tộc có tiền, cũng xa xỉ quá đi mất.
Lý Nhiên cảm thán.
Thịnh Tri Hạ lắc đầu nói:
- Nếu như có thể lựa chọn, bổn cung tình nguyện ở trên núi hơn. Dù cho có nhìn mây trắng cỏ xanh thì cũng tốt hơn nhiều so với mấy khối đá lạnh băng này.
- Đúng thật là như vậy.
Lý Nhiên gật đầu.
- Hoàng Cung đều đã bị những thứ dung tục này che lấp hết rồi, chẳng bằng đi hái sao trời nhìn ngắm thế sự xoay vần cho rồi.
- Đi hái sao trời, nhìn ngắm thế sự xoay vần?
Thịnh Tri Hạ sửng sốt một chút, nàng ta cẩn thận suy nghĩ một chốc, sau đó trong ánh mắt cũng hiện lên một tia trông mong.
Nàng ta nhìn một bên mặt của Lý Nhiên rồi lẩm bẩm nói:
- Bổn cung thực sự là càng ngày càng không hiểu được Lý Thánh Tử.
- Hả?
Lý Nhiên cười cười.
- Sao lại nói thế?
Thịnh Tri Hạ vân vê ngón tay mà nói.
- Rõ ràng ngươi là Thánh Tử của Ma Đạo, thế nhưng cứ hết lần này tới lần khác lại hướng tâm về phía chúng sinh. Rõ ràng ngươi thờ ơ lạnh nhạt, bất cần đời, phóng đãng không chịu gò bó, thế nhưng lại luôn có thể nói ra những điều khiến cho người ta phải suy ngẫm…
Nàng ta nhẹ giọng than thở:
- Lý Thánh Tử thật đúng là một người kỳ quái.
Lý Nhiên lắc đầu.
- Ngược lạI, thật ra ta lại cảm thấy Thịnh công chúa càng kỳ quái hơn.
- Hả?
Thịnh Tri Hạ sửng sốt.
- Bổn cung kỳ quái chỗ nào chứ?
Lý Nhiên nói:
- Rõ ràng là một nàng công chúa cao cao tại thượng, thế mà lại thích đi nhìn lén người khác… ưm!
Thịnh Tri Hạ vội vàng che miệng của hắn lại, đỏ mặt tía tai mà nói:
- Không cho phép nói bậy, bổn cung không phải là nhìn lén! Hơn nữa… hơn nữa ngươi còn ép bổn cung làm ra bộ dạng kia nữa, thật là xấu xa!
- Khụ khụ!
Lý Nhiên đột nhiên ho khan một tiếng.
Lúc này, nàng ta mới nhìn thấy được phía xa xa có cung nữ đang đi qua, nàng ta phảng phất tựa như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi mà nhanh chóng nhảy ra xa.
Rõ ràng là xấu hổ không chịu được, thế mà vẫn còn muốn bày ra bộ dạng bình tĩnh không có chuyện gì.
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Được rồi, dù sao thì việc này chỉ có ngươi biết ta biết, tuyệt đối không có người thứ ba biết đến đâu.
Thịnh Tri Hạ hồn nhiên gật đầu.
- Vậy bản cung miễn cưỡng tin tưởng ngươi vậy!
Hai người tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua hành lang thật dài rồi đi tới trước một tòa cung điện to lớn.
So ra thì cung điện này có hơi khác biệt với các cung điện khác, thoạt nhìn cũng không hề hoa lệ giống như vậy, khắp nơi đều lộ ra khí tức tang thương cổ xưa.
Trước cửa có hai tên thị vệ cao lớn đang đứng đấy.
Khôi giáp màu đen bao trùm lấy toàn thân hắn ta, cả ngón tay cũng bị bọc lại, chỉ có đôi mắt là có một khe hở, nhưng thoạt nhìn hình như cũng là một mảnh trống rỗng.
Trong lòng Lý Nhiên hơi rùng mình một chút.
Hắn không thể nhìn thấu được hai người này.
Thịnh Tri Hạ đi ra phía trước, lấy một khối lệnh bài ra.
- Phụ hoàng có lệnh, để cho Lý Thánh Tử đi vào Bảo Khố chọn Linh Bảo.
Hắc Giáp Thị Vệ liếc nhìn lệnh bài, không nói gì nhưng cũng không hề hành lễ.
Két két.
Một tiếng vang nhỏ truyền đến, cánh cửa cung điện mở ra một khe hở nhỏ.
Có thần quang trầm tĩnh từ trong khe cửa chiếu ra ngoài, mà chiếc bảng hiệu phía trên đầu của cánh cửa cũng chậm rãi sáng lên một chữ “Bảo”.
Dù cho có đứng ngoài cửa thì cũng đều có thể cảm nhận được có Tiên Khí đang lan tỏa ra ngoài.
Thịnh Tri Hạ đưa lệnh bài cho Lý Nhiên rồi cười nói:
- Lý Thánh Tử, mời vào Bảo Khố.
Nơi đây chính là Bảo Khố của Thịnh Tộc.
Có người nói nơi này là tích lũy cả mấy ngàn năm của Thịnh Tộc, có vô số Linh Bảo và tiên tài, thậm chí còn có thánh bảo chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi nữa.
Lý Nhiên nhận lấy lệnh bài rồi đẩy cửa ra đi vào.
Thần quang lập lòe sáng lên trước mắt, phảng phất như đã xuyên qua một làn nước, lúc mở mắt ra lần nữa thì cả người đã ở bên trong một không gian cực kỳ to lớn rồi.
Nơi đây không có một bóng người, trước mắt chỉ có từng hàng kệ, các loại Linh Bảo và tiên tài tùy ý đặt ở bên trên đó, hòa với thần quang nhàn nhạt.
Lúc này, trong không khí lại vang lên một giọng nói già nua.
- Thời gian giới hạn ở tầng thứ nhất của Bảo Khố là nửa canh giờ, mười cái Linh Bảo, tám viên tiên tài. Chạm vào thì đại biểu cho việc đã chọn trúng, không thể đổi ý nữa.
Sau đó đã hoàn toàn không còn bất kỳ động tĩnh gì nữa.
Có lẽ đây chính là người quản lý ở nơi này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất