Chương 245. Logic của Đế Vương, hồng tuyến kỳ quái!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chân mày của Lý Nhiên cau lại.
- Nửa canh giờ? Vậy cũng đủ rồi.
Hắn cũng không hề sốt ruột mà chắp hai tay ra sau lưng, chậm rãi mà thong dong đi dạo xung quanh.
Phía sau một mặt tường.
Thịnh Diệp được cho là đang bế quan đang chắp tay ra sau lưng mà đứng thẳng bên cạnh một lão giả có thân hình hơi khòm.
Rõ ràng từ bên kia nhìn tới thì là một bức tường cực kỳ kiên cố, nhưng từ chỗ bọn họ nhìn lại thông suốt, không bị bất kỳ thứ gì che chắn, mỗi một nhất cử nhất động của Lý Nhiên đều được thu hết vào mắt bọn họ.
Thịnh Diệp nhìn Lý Nhiên không nhanh không chậm sải bước đi dạo, trong đôi mắt hổ bỗng lóe lên một tia quang mang.
- Tào Ngoan, ngươi cảm thấy người này như thế nào?
Lão giả tên là Tào Ngoan quan sát tỉ mỉ một phen, sau đó thở dài nói:
- Căn cốt vô cùng tốt, thiên phú tuyệt luân, thật đúng là thiên tài hiếm thấy trên đời!
Thịnh Diệp lại hỏi.
- Trừ cái đó ra thì sao?
Tào Ngoan suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Cựu thần trông coi bảo khố mấy trăm năm, cho dù là Đại Hoàng Tử tiến đến cũng khó có thể che giấu được vẻ mặt mừng rỡ. Thế nhưng thiếu niên này lại rất tự nhiên, không nhanh không chậm, e rằng tâm tính cũng rất là tốt đây.
So sánh Lý Nhiên cùng với Hoàng Tử, nghe thì có chút đại nghịch bất đạo, nhưng Thịnh Diệp lại không thèm để ý đến chút nào.
- Thiên phú tốt, tâm tính tuyệt hảo… Lãnh Vô Yên thật đúng là thu phải một đồ đệ tốt.
Thịnh Diệp thấp giọng nói.
Thân thể Tào Ngoan run lên một cái, lão giật mình nói:
- Thiếu niên này là đồ đệ của Lãnh Vô Yên sao?
- Không sai.
Thịnh Diệp gật đầu.
- Không chỉ như vậy, ngay cả Dịch Thanh Lam cũng muốn bảo vệ hắn, thậm chí không tiếc trở mặt ngay tại chỗ với trẫm.
Tào Ngoan trầm mặc.
Lão là một lão quái vật chứng kiến cả một thời đại. Hai người Lãnh Vô Yên và Dịch Thanh Lam khủng bố đến mức nào, trong lòng lão hiểu rõ so với ai hết.
Thiếu niên này có bối cảnh còn vượt xa cả tưởng tượng của lão nữa.
Thịnh Diệp trầm giọng nói:
- Nếu như hắn có thể thành thật làm Ma Đạo thì tốt rồi, vì sao cứ nhất định phải trở thành anh hùng kia chứ?
Tào Ngoan dò hỏi:
- Bệ hạ đang lo lắng điều gì vậy?
Thịnh Diệp lắc đầu.
- Bản thân U La Điện đã không phải là Ma Môn thuần túy rồi, chỉ là thủ đoạn của Lãnh chưởng môn kia quá mức tàn nhẫn mà thôi. Bây giờ lại xuất hiện một tên Thánh Tử như vậy, trẫm lo rằng…
Tào Ngoan bổ sung:
- Bệ hạ lo rằng U La Điện sẽ cởi đi chiếc áo khoác Ma Đạo, khiến cho thực lực của hai bên Chính Ma Lưỡng Đạo mất cân bằng sao?
Thịnh Diệp thở dài.
- Chỉ có điều, bây giờ mà nói những thứ này cũng không có ý nghĩa gì. Lãnh Vô Yên cộng thêm Dịch Thanh Lam… chuyện Lý Nhiên quật khởi đã không thể cản phá được rồi, ngay cả trẫm cũng ngăn không được.
Tào Ngoan cúi đầu.
Đã nhiều năm như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên lão nhìn thấy Thịnh Diệp để lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ như vậy.
- Trẫm thấy dường như Tri Hạ rất có hảo cảm với hắn…
Thịnh Diệp thấp giọng lầu bầu:
- Đáng tiếc U La Điện cấm chỉ tình yêu và hôn nhân, nếu không… gả Tri Hạ qua cho hắn chẳng phải đồng thời cũng nhập vào U La Điện và Thiên Xu Viện sao?
- …
Tào Ngoan sợ đến giật mình một cái.
Mới vừa rồi còn muốn chèn ép người ta, trở tay một cái lại lên kế hoạch gả nữ nhi đi rồi?
Đây chính là logic của Đế Vương đấy à?
...
Lý Nhiên còn không biết hai đại lão gia đang âm thầm quan sát hắn.
Hắn chắp tay ra sau lưng, chậm rãi chuyển động ở bên trong Bảo Khố, ánh mắt đã nhìn đến mức gần như hoa lên cả rồi.
Linh Bảo và tiên tài ở đây rực rỡ muôn màu, tiên khí hòa lẫn với thần quang, dù cho có dùng Phá Vọng Chi Đồng cũng không nhìn rõ được.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể tùy ý đụng vào, điều đó cũng làm cho hắn có hơi sợ hãi phải chọn lựa.
- Nếu đã tới rồi thì phải làm cho Thịnh Diệp đổ máu một chút mới được, cũng không thể tùy tiện chọn loạn.
Đúng lúc này, bên tai hắn vang lên một giọng nói quen thuộc:
- Cái giá bên trái, hàng thứ nhất, cái thứ ba.
- Ai đó?
Lý Nhiên giật bắn mình. Hắn nhìn hai bên một chút nhưng lại không phát hiện ra một bóng người nào.
Giọng nói kia lại vang lên một lần nữa.
- Đừng nhìn nữa, là bần đạo.
- Dịch Thanh Lam?
Lý Nhiên ngây ngẩn cả người.
- Ngươi cũng ở nơi đây sao?
- Bần đạo đang ở Phi Vân sơn, cách xa ngươi tới mấy vạn dặm.
Dịch Thanh Lam nói:
- Thịnh Diệp đang quan sát ngươi, ngươi đừng có lên tiếng, dùng tâm là có thể giao lưu với bần đạo được rồi.
- Thịnh Diệp đang quan sát ta?
Con ngươi Lý Nhiên hơi nheo lại, hắn quét mắt nhìn khắp toàn bộ Bảo Khố nhưng lại không có bất kỳ phát hiện nào.
- Hừ, không phải người một nhà không vào cùng một gia môn, hai phụ nữ nhà này đúng là có cái sở thích như thế.
Lúc này, Dịch Thanh Lam nói:
- Trên cổ tay của ngươi có một đạo hồng tuyến đúng không?
Lý Nhiên gật đầu.
- Có, thế nhưng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, cũng chả biết có tác dụng gì đây.
Dịch Thanh Lam tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.