Chương 248. Bí mật của Thịnh Tri Hạ bị bại lộ!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lý Nhiên nhìn chung quanh một lượt.
Chỉ thấy diện tích của tẩm cung vô cùng lớn, được lắp đặt thiết bị tráng lệ, nhưng vật trang trí cùng với bày biện ở bên trong lại tràn ngập cảm giác thiếu nữ.
- Không nghĩ tới Thịnh công chúa cũng rất có tâm hồn thiếu nữ đó chứ!
Hắn chắp tay ra sau lưng rồi đi dạo vòng quanh.
...
Bên ngoài cửa tẩm cung.
Thịnh An Ức đang đi về phía bên này.
- Kỳ quái, sao trước cửa lại không có một ai hết vậy? Nha đầu Tri Hạ kia lại đang làm cái trò gì thế?
Nàng ta hơi nhếch khóe môi, rón rén tiến vào bên trong.
Chỉ thấy trong thính đường không có một bóng người, vòng qua sau tấm bình phong mới nhìn thấy một thân ảnh đang di chuyển phía sau tấm màn che đang lay động.
Khóe miệng nàng ta nhấc lên một nụ cười xấu xa. Nàng ta rón rén đi tới, sau đó bỗng nhiên xốc tấm màn che lên, trực tiếp ôm lấy đối phương.
- Xú nha đầu, muội lại đang thập thò… hả?
Thịnh An Ức bóp bóp, cảm thấy dường như xúc cảm có hơi không đúng.
Hình như muội muội của nàng ta không có bắp thịt cường tráng như thế này mà? Hơn nữa nha đầu này cũng không khỏi quá cao rồi đó.
Nàng ta nghi ngờ ngẩng đầu lên, đồng tử không khỏi co rụt lại!
Thế mà lại là một nam nhân!
Nơi này chính là Ngọc Giao Các, là tẩm cung của Tam Công Chúa đó.
Ngoại trừ nàng ta và cung nữ thiếp thân ra, bất kỳ người nào cũng không được tiến vào trong này, bao gồm cả phụ hoàng!
Lúc này sao lại xuất hiện một tên nam nhân ở đây chứ? Hơn nữa lại còn mặc thường phục nữa?
Liên tưởng đến ngoài cửa không có một bóng người, trong đầu Thịnh An Ức bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ.
Hoàng Cung có thích khách rồi!
Hơn nữa còn tự tiện xông vào tẩm cung, đây còn là một tên hái hoa tặc có ý đồ bất chính nữa!
...
Vẻ mặt của Lý Nhiên cũng ngơ ngác hết cả.
Lúc đối phương tiến vào là hắn đã nhận ra rồi. Lúc đầu hắn còn cho rằng chỉ là muốn hù dọa hắn một chút thôi, không nghĩ tới lại trực tiếp bổ nhào lên người mình!
- Trước đây cũng không phát hiện Thịnh công chúa lại phóng khoáng như thế đấy?
Hắn vừa mới quay đầu, chỉ thấy một vệt hàn mang sáng lên, một cây chủy thủ lại hung hãn đâm tới!
Thịnh An Ức tức giận nói:
- Dâm tặc, còn chưa chịu chết!
Lý Nhiên đoạt lấy dao găm, trở tay đè đối phương lên trên tường rồi cau mày nói:
- Ngươi điên rồi à?
Thịnh An Ức vùng vẫy kịch liệt.
- Dâm tặc, tự tiện xông vào Hoàng Cung là tội chết đó, chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa rồi sao?
Lý Nhiên nghi ngờ nói:
- Cái gì mà dâm tặc, không phải ngươi dẫn ta vào đây à? Ấy… sao ngươi lại thay y phục nhanh như vậy rồi?
- Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?
Thịnh An Ức ngẩng đầu nhìn lại, trong nháy mắt, cả người cũng ngây ngẩn hết cả.
- Lý… Lý… Lý Nhiên?
Đây không phải là Thiên Ma Lý Nhiên sao, làm sao hắn lại xuất hiện ở nơi này vậy chứ?
Lý Nhiên nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, nhưng lại cứ luôn cảm thấy có nơi nào đó không đúng lắm.
Tỉ mỉ cảm nhận một chút, phát hiện khí tức của đối phương hoàn toàn khác biệt, hắn bỗng nhiên ý thức được cái gì đó.
- Ngươi không phải Thịnh Tri Hạ, rốt cuộc ngươi là ai hả?
- Bổn cung…
Thịnh An Ức vừa muốn nói gì đó, phía sau đột nhiên lại truyền đến một loạt tiếng bước chân.
- Lý Thánh Tử, đây là linh trà thượng đẳng đó…
Tiếng nói chuyện ngưng bặt lại…
Bịch!
Hộp trà rơi hết trên lên trên mặt đất.
Thịnh Tri Hạ ngây ngốc nhìn chằm chằm bọn họ.
Chỉ thấy Lý Nhiên đang đè đè Thịnh An Ức lên trên tường, mà tay Thịnh An Ức còn đang nắm lấy cánh tay của hắn, hai người dính chặt vào nhau, thoạt nhìn cực kỳ thân mật.
Con ngươi của Thịnh Tri Hạ lập tức dâng lên một làn hơi sương mờ mịt. Nàng ta bĩu cái miệng nhỏ nhắn lại, ủy khuất mà nói.
- Tỷ tỷ, sao tỷ có thể làm như thế chứ?
Thịnh An Ức khó nhọc nói:
- Tri Hạ, muội nghe ta giải thích đi…
Lý Nhiên nhìn hai gương mặt cực kỳ giống nhau kia, phút chốc cổ họng cũng có chút thít chặt lại.
- Hay là các ngươi giải thích cho ta trước đi?
- …
...
Một lát sau.
Ba người ngồi trên ghế, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Thịnh Tri Hạ không còn gì để nói:
- Cho nên tỷ tỷ, tỷ xem Lý Thánh Tử thành hái hoa tặc rồi hả?
Thịnh An Ức cúi đầu, ngượng ngùng nói:
- Ngay cả phụ hoàng cũng không vào được tẩm cung của muội, càng đừng nói tới nam nhân khác, hơn nữa còn mặc thường phục nữa chứ…
Thịnh Tri Hạ lắc đầu cười khổ.
- Vậy tỷ cũng phải nhìn cho rõ ràng chứ, trực tiếp động thủ cũng quá xúc động rồi đó.
Thịnh An Ức lại càng rũ thấp đầu xuống hơn.
- Đây là lỗi của bổn cung. Xin lỗi, Lý Thánh Tử.
- Không sao cả.
Vốn dĩ đây cũng chỉ là một hiểu lầm thôi, Lý Nhiên cũng không để tâm lắm.
Hắn xoa cằm mà quan sát hai người bọn họ.
- Các ngươi là song bào thai à?
Thịnh Tri Hạ lắc đầu nói:
- Không phải, tỷ tỷ lớn hơn ta ba tuổi, chúng ta chỉ là dáng dấp giống như mà thôi.
Lý Nhiên sửng sốt.
- Vậy không khỏi cũng quá giống rồi đó chứ!
Gương mặt của hai người bọn họ hầu như giống nhau như đúc, trừ phi tỉ mỉ nhìn kỹ thì mới có thể nhìn ra được một chút khác biệt. Bằng không, lúc đó hắn cũng sẽ không nhận nhầm như vậy.