Chương 249. Bí mật của Thịnh Tri Hạ bị bại lộ!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngay cả song bào thai cũng rất ít có người có xác suất giống nhau cao đến như vậy nữa là.
Thịnh An Ức nói:
- Phụ hoàng là Đế Cấp Cường Giả, rất khó sinh ra tử tôn, cần phải mượn bí pháp của Thịnh Tộc… Đây cũng là lý do bọn ta giống nhau như vậy.
Thịnh Tri Hạ bổ sung thêm:
- Nếu như bọn ta không mặc cung trang, ngay cả người thân cận nhất ở bên cạnh cũng không nhận ra được đâu.
Lý Nhiên gật đầu.
Nếu thật sự nói về sự khác biệt giữa hai người các nàng, vậy có lẽ chính là khí tức không giống nhau.
Thịnh An Ức càng dịu dàng mỏng manh, cứ tựa như cây dương liễu trước gió vậy, mà Thịnh Tri Hạ thì lại tràn đầy thanh xuân sức sống.
Lúc này, Thịnh Tri Hạ nhớ lại rồi bỗng nói:
- Ta nhớ tỷ tỷ có một chiếc mũ trùm đầu có thể ngăn cách được khí tức đó. Sau khi đội vào, ngay cả mẫu hậu cũng suýt chút nữa đã nhận nhầm rồi.
- Mũ trùm đầu… ngăn cách khí tức?
Lý Nhiên sửng sốt một chút.
Liên tưởng đến mọi chuyện lúc trước, lại nhìn lại sắc mặt đỏ bừng của Thịnh An Ức, hắn đột nhiên phản ứng lại.
- Thì ra ngày đó người tới tìm ta chính là ngươi?
Chẳng trách nàng ta lại đột nhiên muốn xem Lưu Ảnh Thạch, không ngờ người đến căn bản người đó cũng không phải là Thịnh Tri Hạ!
Thịnh Tri Hạ nghi ngờ nói:
- Tỷ tỷ còn từng đi tìm Lý Thánh Tử nữa hả?
Gương mặt xinh đẹp của Thịnh An Ức đỏ bừng đến mức gần như muốn chui xuống dưới mặt bàn luôn rồi.
Lý Nhiên tức giận nói:
- Đâu chỉ đi tìm ta, còn giả mạo ngươi bảo ta mở hình bóng của ngươi cho nàng ta xem nữa kìa.
- Cái gì cơ?
Thịnh Tri Hạ đứng bật dậy, lắp bắp nói:
- Tỷ… tỷ tỷ đã xem hình bóng kia rồi sao?
…
Thịnh An Ức nhận mệnh mà hơi gật nhẹ đầu, thấp giọng nói:
- Ta nghe ngươi nói Lý Thánh Tử làm ra chuyện kỳ quái gì đó với muội, ta lo rằng muội sẽ bị người ta lừa nên mới thuận thế giả trang một trận…
- Vậy tỷ cũng không thể thật sự xem nó chứ!
Thịnh Tri Hạ che khuôn mặt lại, xấu hổ đến mức giậm chân không ngừng.
Vừa nghĩ tới hình ảnh xấu hổ kia đã bị tỷ tỷ nhìn thấy hết, trong lòng nàng ta lập tức vô cùng hoảng loạn không chịu nổi, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Thịnh An Ức cũng xấu hổ nói:
- Ta cũng không nghĩ đến sẽ là cái loại hình ảnh đó mà!
- …
Hai người đều cúi thấp đầu, bày ra một bộ dạng không còn mặt mũi nào để gặp người nữa.
Lý Nhiên cười cười mà nói:
- Không có việc gì, ngược lại dáng dấp của hai ngươi các ngươi cũng không khác nhau bao nhiêu, ai biết trên đó là tỷ tỷ hay là muội muội đâu chứ?
Thịnh Tri Hạ lại lắc đầu.
- Lúc đó ta mặc giao bào, mà tỷ tỷ là Cẩm Vân công chúa, bên trên cung trang đều thêu Tường Vân cả. Dựa vào cái này cũng có thể nhìn ra được rồi.
Lý Nhiên nhún nhún vai.
- Vậy ta cũng không có biện pháp gì khác cả.
Ánh mắt Thịnh Tri Hạ bỗng nhiên đảo quanh, dường như nghĩ tới điều gì đó, nàng ta tiến đến bên tai Thịnh An Ức rồi thì thầm to nhỏ.
Trong nháy mắt, gương mặt xinh đẹp của Thịnh An Ức đỏ bừng lên, đầu cũng lắc liên tục như trống bỏi.
- Không được, tuyệt đối không được!
Thịnh Tri Hạ vểnh môi mà nói:
- Vậy không công bằng chút nào. Nếu tỷ tỷ mà không đồng ý, vậy muội cũng sẽ không để ý tới tỷ nữa đâu!
- Nhưng… nhưng như vậy cũng quá…
Vẻ mặt Thịnh An Ức vô cùng xoắn xuýt.
- Không sao cả. Một chút xíu thôi là được rồi! Dù sao cũng không có ai biết cả mà.
Thịnh Tri Hạ kéo nàng ta vào trong phòng ngủ, kéo màn che lên rồi thò đầu ra nói:
- Lý Thánh Tử, không cho phép ngươi nhìn lén đâu đó.
Lý Nhiên:
- Ấy…
Lý Nhiên cũng không biết hai nàng đang làm trò gì.
Hắn ngồi trong phòng khách một bên vừa uống linh trà, một bên lại chờ đợi trong buồn chán.
Đại khái thời gian trôi qua khoảng một nén nhang thì màn che mới bị xốc lên, hai người đi ra từ phía sau tấm bình phong.
Thịnh Tri Hạ chắp hai tay ra sau lưng, khóe miệng chứa đựng nụ cười thỏa mãn vì được như ý. Mà Thịnh An Ức thì lại nhắm mắt đi theo phía sau.
Búi tóc của nàng ta có hơi rời rạc, cung trang xa hoa có chút mất trật tự, sắc mặt đỏ lên như máu, cúi đầu không dám gặp người.
Lý Nhiên nhìn trạng thái của hai người này rồi nghi ngờ hỏi.
- Vừa rồi các ngươi đã làm gì đó?
Thịnh Tri Hạ cười híp mắt nói:
- Không có gì, chỉ là…
Còn chưa kịp nói dứt lời thì Thịnh An Ức đã vội vàng che miệng của nàng ta lại.
- Không cho phép nói lung tung, bằng không ta sẽ thực sự tức giận đó.
Thịnh Tri Hạ đẩy tay của nàng ta ra, bẹp miệng mà nói:
- Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải đưa cho Lý Thánh Tử nhìn thôi.
- Không thể đưa cho hắn!
Thịnh An Ức vô lực kéo nàng ta lại, trong con ngươi tràn đầy kinh hoảng.
Thịnh Tri Hạ vỗ vỗ bả vai của nàng ta.
- Yên tâm đi, ai có thể nhìn ra được đó là tỷ đâu chứ? Như vậy cũng đều công bằng đối với hai chúng ta á.
Thịnh An Ức khổ sở nói:
- Nhưng chuyện này cũng có liên quan đến ta mà!
Thịnh Tri Hạ nhún nhún vai.
- Ai bảo tỷ tỷ giả dạng muội đi gạt người, còn nhìn lén bí mật của muội nữa chứ?