Chương 253. Biến thái? Ta là đang thưởng thức nghệ thuật!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nói rồi, hắn đưa Linh Bảo phân biệt để vào trong tay hai người.
Đây là hắn cố ý bảo Dịch Thanh Lam chọn ra, chính là để đề thăng thực lực của hai người các nàng, như vậy thì hắn mới có thể yên tâm trở về tông môn được.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lý Nhiên, con ngươi của hai người đều bắt đầu nhộn nhạo, lăn tăn gợn sóng.
Đây… đây chính là cảm giác được người khác quan tâm cảm giác đó!
Tiêu Thanh Ca nhẹ giọng nói:
- Lý Lang, ngươi đối với ta thật tốt.
Nhạc Kiếm Ly xoa xoa đôi mắt của mình.
- Cảm ơn phu quân, ta cực kỳ thích chiếc cung này.
Lý Nhiên xoa bóp gương mặt xinh đẹp của hai người.
- Được rồi, đừng già mồm nữa, đồ của ta không phải cũng chính là đồ của các ngươi sao.
- Ừm…
Hai nàng liếc nhìn nhau, Nhạc Kiếm Ly đỏ mặt khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, Tiêu Thanh Ca cũng vung tay phải lên.
Cửa phòng và cửa sổ bị một làn gió nhẹ thổi phớt qua, cửa đóng lại, ngọn nến trong phòng cũng bị thổi tắt.
Lý Nhiên sửng sốt.
- Ngươi làm cái gì vậy?
Ánh mắt của Tiêu Thanh Ca tràn đầy e lệ.
- Tu luyện!
- …
Sóng gió Thú triều đã qua đi nhiều ngày, gây ra sự hỗn loạn cũng đã lắng xuống.
Nhưng danh hiệu “Trấn Thế Chi Thiên Ma” lại vang khắp Hạo Thổ.
Để tưởng nhớ công lao của Lý Nhiên nên Nam Phong Thành đã điêu khắc cho hắn một pho tượng khổng lồ, được đặt ngay chính giữa quảng trường.
Mà hắn cũng trở thành Ma Đạo đầu tiên được phàm tục sùng bái.
Bây giờ nhắc đến Ma danh của Lý Nhiên, tâm trạng của những người tu hành Chính Đạo đều vô cùng phức tạp.
Người này hành hung đệ tử Chính Đạo, thô bạo ngang ngược là thật nhưng trước mặt Thú triều, cứu các đệ tử tông môn cũng là thật.
Cho nên bên ngoài đã có rất nhiều tranh cãi về tuyên bố của hắn.
Có người nói hắn là Diệt Thế Ma Tinh, ngày vùng dậy chắc chắn sẽ phản thiên.
Cũng có người nói hắn hành hiệp trượng nghĩa, trong tâm có đại nghĩa, bảo vệ Nhân Tộc là ranh giới cuối cùng.
Nhưng cho dù nói thế nào thì tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ. Đó là Lý Nhiên quá mạnh.
Chưa đến hai mươi tuổi đã là Nguyên Anh Trung Kỳ. Đây là tốc độ tu luyện khủng khiếp đến mức nào?
Cho dù hắn có là Thánh Phẩm Thiên Phú thì cũng không khoa trương đến vậy!
Hơn nữa, chiến lực mà Lý Nhiên lộ ra còn vượt xa cả trình độ của Nguyên Anh Trung Kỳ.
Làm gì có Nguyên Anh nào dám dùng tay xé Lôi Đình Sư Vương?
Bị xé nghe còn được.
Nếu như nói trước đây Lý Nhiên giống như mây đen nằm trong đám Thiên Kiêu khiến mọi người buồn bực bất an. Vậy thì hiện giờ hắn giống như bầu trời đêm, làm cho bọn họ chỉ có thể ngẩng lên nhìn.
Nhắc đến ma tử này trong lòng ngoại trừ sự kính sợ ra thì chỉ còn cảm giác bất lực.
…
Sáu con tuấn mã kéo Long Liễn xa hoa, chạy qua bầu trời.
Lý Nhiên ngồi trong kim kiệu, vừa ngắm phong cảnh vừa thưởng thức Tiên Trà.
Gió nhẹ lướt qua mặt, vô cùng thoải mái.
Sáng sớm hôm nay, hắn sẽ lên đường rời khỏi Vô Ương Thành.
Sóng gió do Thú triều gây ra về cơ bản đã lắng xuống, hắn cũng không có ý định ở lại nơi này nữa.
Trải qua mấy ngày khổ luyện, Tiêu Thanh Ca và Nhạc Kiếm Ly hiện giờ chỉ cần vừa nhìn thấy hắn là chân đã mềm nhũn.
Lúc này chắc là vẫn còn đang trong giấc mộng say.
Mà khi hắn cáo biệt Lý Đạo Duyên và Lý Vô Thường, không biết vì sao lại cảm giác hai người này thở phào nhẹ nhõm…
Lý Nhiên lấy từ trong ngực ra hai lá thư, mùi thơm ngào ngạt phả vào mũi.
Tối qua được gửi đến từ hoàng cung, còn chưa kịp kiểm tra.
Mở phong thư thứ nhất ra, chỉ thấy nét chữ bên trên sạch sẽ hiên ngang.
Nội dung cũng rất ngắn gọn.
【 Lý Thánh Tử, ta sẽ tuân thủ ước định của chúng ta. Nếu như tương lai còn có cơ hội, ta có thể trích tinh lãm nguyệt cùng ngươi không? 】
Bên dưới đề một chữ “Hạ”, còn vẽ thêm một khuôn mặt tươi cười sáng lạn bên cạnh.
Hiển nhiên là bút tích của Thịnh Tri Hạ.
- Sao lại giống như tỏ tình thế nhỉ?
Lý Nhiên nghi ngờ nói:
- Không phải Giao Long công chúa này thích ta chứ? Rõ ràng là ta đã bắt nạt nàng ta cơ mà…
Hắn có chút nhức đầu khó hiểu.
Nhưng cũng lười nghĩ sâu thêm.
Sau khi cất lá thư xong thì lại mở ra phong thư thứ hai.
Nội dung cũng vô cùng đơn giản.
【 Lý Thánh Tử, phiền ngươi bảo vệ Lưu Ảnh Thạch cho tốt, cho dù là chính ngươi cũng không nên xem, càng không nên làm chuyện gì kỳ lạ… Chúc ngươi võ vận hưng thịnh. 】
Tuy phía sau không viết thêm gì nhưng nhìn nét chữ mềm mại uyển chuyển nhỏ nhắn này thì liền biết là Thịnh An Ức viết.
- Chuyện này mà cũng cần lo lắng? Chẳng lẽ trông ta giống biến thái lắm sao?
Hắn vừa lẩm bẩm tự hỏi vừa lấy ra Lưu Ảnh Thạch phát hình lên.
- Ta chỉ đơn thuần là nhìn từ góc độ thưởng thức mà thôi.
Trên màn hình, khuôn mặt Thịnh An Ức đỏ tới tận mang tai, đôi mắt mơ màng uyển chuyển, mặc một thân áo trắng mỏng manh…
Giống như cành liễu trước gió, quyến rũ động lòng người.
Lý Nhiên sờ máu mũi.
- Nhìn không tệ, xem ra Thịnh Tri Hạ rất có thiên phú chụp ảnh…
Sau khi tỉ mỉ thưởng thức xong thì Lý Nhiên thu hồi Lưu Ảnh Thạch lại.
Trong tay có kim quang lóe lên, hiện lên một tấm kính.
Âm Dương Kính.