Chương 259. Sự thay đổi của Thẩm Thấm, Dịch Thanh Lam chịu thua!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Lúc nào thì Thánh Tử đại nhân mới trở về? Nhớ hắn quá…
- Khoảng cách Trúc Cơ chỉ còn thiếu một bước chân vào cửa nữa thôi, đến lúc đó có thể song tu với Thánh Tử đại nhân rồi!
- Ừm, nhất định phải cố gắng, tranh thủ làm lô đỉnh cho tốt!
Nàng ta giơ nắm tay lên, cổ vũ cho chính mình.
Lúc này, phía sau nàng ta vang lên giọng nói quen thuộc.
- Khá lắm, chí hướng của ngươi cũng quá lớn rồi nhỉ?
Thân thể A Thấm cứng đờ, lập tức xoay người lại nhìn.
Chỉ thấy Lý Nhiên đang cười như không cười mà nhìn nàng ta.
- Thánh Tử đại nhân!
A Thấm đứng lên, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn.
- Thánh Tử đại nhân, ngài trở về lúc nào vậy?
- Vừa trở về.
Lý Nhiên gõ lên đầu nàng, vừa bực mình vừa buồn cười nói.
- Có phải trong đầu ngươi ngoại trừ song tu ra thì không thể chứa nổi chuyện khác nữa phải không? Chúng ta có thể theo đuổi chuyện khác không?
A Thấm nói:
- Có thể giúp được cho đại nhân chính là việc lớn nhất mà A Thấm theo đuổi.
Nàng ta nghiêm túc nói, Lý Nhiên khẽ thở dài một tiếng.
Hắn đưa tay vuốt tóc nàng ta.
Cô nương ngốc này có đôi khi thật khiến người ta đau lòng.
Đôi mắt A Thấm hơi híp lại, dường như rất hưởng thụ sự tiếp xúc này.
Lý Nhiên ngồi xuống ghế, nói:
- Gần đây có chăm chỉ tu luyện không? Có gặp phải vấn đề gì không?
Hắn vẫn khá quan tâm đến việc tu hành của A Thấm.
Không phải vì song tu.
Với thể chất đặc biệt của đối phương, chỉ có cảnh giới đủ cao mới có thể có đầy đủ năng lực tự vệ.
A Thấm dùng sức gật đầu.
- Vâng, có chăm chỉ tu luyện, đã sắp tu xong tầng thứ nhất rồi.
- Ồ?
Lý Nhiên nói:
- Ngươi vận chuyển công pháp cho ta xem.
- Vâng.
A Thấm vận chuyển Tuyền Cơ Quang Minh Kính, y phục không gió mà bay lên, ánh sáng nhàn nhạt tỏa ta, bạch quang thánh khiết lấp đầy cả căn phòng.
Làn da nàng ta trong suốt, toàn thân như ngọc, mái tóc được búi trên đầu cũng xõa ra, mái tóc đen tuyền nhẹ nhàng tung bay.
Bề ngoài rất giống Ngọc Nữ La Sát Công nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác.
Công pháp của Tiêu Thanh Ca là trong sự thần thánh có ý công phạt, có sát khí đánh yêu trừ ma.
Mà A Thấm lại tỏa ra khí tức thánh khiết ấm áp làm cho lòng người trở nên trong trẻo, nhịn không được muốn ôm vào trong lòng.
Hơn nữa có thêm hiệu quả của Xá Nữ Linh Tủy Thể lại khiến mỗi một nụ cười, một cái nhíu mày của nàng ta đều chứa nét phong tình.
Giống như đóa anh túc nở rộ trên đỉnh núi tuyết, cao quý thuần khiết lại tràn ngập sự mê hoặc.
A Thấm chậm rãi đi đến trước mặt hắn, nhẹ giọng gọi:
- Đại nhân…
Giữa hàng lông mày là phong thái quyến rũ khiến trái tim Lý Nhiên chợt đập nhanh hơn.
Đây vẫn chỉ là Luyện Khí Hậu Kỳ.
Nếu tiếp tục tu luyện thì năng lực mê hoặc sẽ càng ngày càng mạnh, nếu thật sự tu luyện đến cảnh giới Đại Thành thì một nụ cười khẽ cũng có thể khiến Tiên Thần sa vào!
Lý Nhiên hồi phục hô hấp, gật đầu nói.
- Được lắm.
A Thấm ngừng vận chuyển công pháp, từng tia sáng tiêu tan, thân thể cũng khôi phục lại bình thường.
- Chờ đến khi tu luyện xong tầng thứ nhất là có thể trở thành Trúc Cơ, uy năng của Quang Minh Kính cũng có thể thật sự hiện ra.
- Mà sau Trúc Cơ, Xá Nữ Linh Tủy Thể cũng sẽ sinh ra Linh Tủy đầu tiên, rất có ích cho việc tu luyện của đại nhân…
Nàng ta càng nói thì giọng càng nhỏ, xấu hổ cúi đầu xuống.
Lý Nhiên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, buồn cười nói:
- Ta để cho ngươi tu luyện là muốn để ngươi thoát khỏi gông cùm xiềng xích của sinh tử, không phải để cho ngươi mỗi ngày đều nghĩ đến những chuyện này.
- Nhưng mà…
A Thấm đỏ mặt nói:
- Vậy không phải là lãng phí vô ích Linh Tủy sao?
Lý Nhiên dở khóc dở cười nói:
- Ngươi có rất nhiều thời gian.
- Hì hì.
A Thấm gãi đầu, nở nụ cười ngây thơ:
- Thánh Tử đại nhân, ta đi nấu nước, ngài tắm không?
Lý Nhiên gật đầu.
- Cũng được.
…
Trong phòng ngủ.
Nhiệt khí bốc hơi ra từ trong thùng tắm.
Lý Nhiên ngâm mình trong đó, đầu óc trở nên yên tĩnh.
Lần này hắn không để cho A Thấm hầu hạ, bởi vì còn có chuyện quan trọng phải làm.
Tâm thần chìm vào hồng tuyến trên tay phải, liên kết một đường nhân duyên.
- Dịch đạo trưởng, có nghe thấy không?
Thần hôn của Lý Nhiên truyền âm đi.
Lần này, giọng nói của bên kia không lo lắng mà lại mang theo chút mừng rỡ.
- Có nghe thấy! Lý Thánh Tử, bần đạo vẫn đang chờ ngươi!
- Cắt!
Lý Nhiên khó chịu nói:
- Không ngờ Dịch đạo trưởng còn hai mặt như vậy. Không phải ban ngày nói ta không có chính sự gì sao?
Dịch Thanh Lam giải thích:
- Đúng là thái độ ban ngày của bần đạo không tốt, nhưng đó là vì có sư tôn ngươi ngồi đối diện, có thể sẽ phát hiện ra quan hệ giữa ta và ngươi… Hơn nữa, hơn nữa không phải ngươi giày vò bần đạo lâu như vậy sao?
Ban ngày Lý Nhiên điên cuồng cào cổ tay, thật sự là nàng ta đã phải chịu hết.
Hơn nữa lại xấu hổ sợ hãi nếu có người phát hiện, quả thực là không thể diễn tả được thành lời.
- …
Lý Nhiên dở khóc dở cười:
- Lời nói này giống như hai ta đang yêu đương vụng trộm vậy.
Dịch Thanh Lam tức giận nói:
- Tên tiểu tặc này, người nào vụng trộm với ngươi chứ…