Chương 263. Lý Thánh Tử tôn sư trọng đạo!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lãnh Vô Yên liếc mạnh hắn:
- Ngươi có phải đối với cô nương nào cũng thế phải không?
Lý Nhiên ngây ra một lúc, Xem ra đây là vẫn còn ghen nha!
Hắn lắc đầu nói:
- Đệ tử chỉ có đối với sư tôn mới như vậy.
Điêu khắc, tranh liên hoàn, pháo hoa, cùng với "Phim ngắn" vừa rồi, hắn xác thực chưa từng làm như vậy đối với người khác.
Không phải không thừa nhận, Lãnh Vô Yên trong lòng hắn là tồn tại cực kỳ đặc thù.
Khóe miệng Lãnh Vô Yên mỉm cười, nũng nịu nhẹ nói:
- Ngươi phong lưu như vậy, bổn tọa mới chả thèm tin.
Lý Nhiên nhẹ nhàng chạm vào vòng eo của nàng, thấp giọng nói:
- Cho dù là ta có phong lưu đa tình như thế nào, Yên Nhi vẫn là tồn tại đặc biệt nhất trong lòng ta, là tiểu bảo bối thân thiết của ta.
- Yên Nhi? Tiểu , tiểu bảo bối?!
Đôi má Lãnh Vô Yên màu đỏ bừng, toàn thân lập tức căng thẳng, trên người nổi lên một tầng da gà. Trái tim bị hoảng đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài! Người này sao có thể nói ra những lời sến như vậy chứ! Cái tên không có liêm sỉ!
Hai tay nàng che khuôn mặt ửng đỏ, lắp bắp nói:
- Ngươi ngươi ngươi... Không cho ngươi nói nữa!
Lý Nhiên cười nói:
- Vậy sư tôn vẫn giận đệ tử sao?
Ánh mắt Lãnh Vô Yên lóe lên.
Nàng bây giờ ngay cả đứng còn không vững, còn có tâm tư giận hắn sao?
- Cái tên nghịch đồ nhà ngươi, mỗi lần chọc giận bổn tọa thì lại chơi xấu như vậy?
Nàng oán hận nói. Lý Nhiên cười tủm tỉm:
- Đệ tử đang thật tình.
- Hừ...
Lãnh Vô Yên quệt miệng nói:
- Chỉ được cái dẻo miệng!
Lý Nhiên cải chính lại:
- So sánh với việc NÓI thì đệ tử càng am hiểu LÀM hơn.
Lãnh Vô Yên hồi tưởng lại việc hắn điều khiển mấy trăm cái Lưu Ảnh Thạch, bộ dáng gian nan mỏi mệt kia, đáy mắt hiện ra vẻ dịu dàng. Một tia U Quang đi vào trong cơ thể của hắn, tâm thần mệt mỏi lập tức được giảm bớt. Lý Nhiên cười hì hì nói:
- Tạ ơn sư tôn.
Lãnh Vô Yên yêu kiều trợn mắt trắng:
- Sau này tốt nhất lượng sức đi, vạn nhất thần hồn bị thương, ảnh hưởng Đạo Cơ thì phải làm sao bây giờ!
- Vì sư tôn, đều đáng giá.
- Hoa ngôn xảo ngữ!
Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng giọng điệu nàng đã nhu hòa xuống. Lý Nhiên thuận hướng được voi đòi tiên:
- Vậy xem tại việc đệ tử khổ cực như vậy, sư tôn có thể thỏa mãn một cái thỉnh cầu nho nhỏ của đệ tử hay không?
Lãnh Vô Yên nghi ngờ nói:
- Thỉnh cầu gì?
- Chính là việc ban ngày đệ tử đã từng nói qua đấy...
- Không được, tuyệt đối không được!
Lãnh Vô Yên lắc đầu nguầy nguậy:
- Bổn tọa sao có thể làm ra việc bỉ ổi như thế được?
Lý Nhiên nói:
- Vốn là quần áo của sư tôn, sao có thể nói là bỉ ổi đâu này?
Khuôn mặt Lãnh Vô Yên đỏ bừng:
- Vậy... vậy cũng không thể mặc cho người khác xem đâu mà!
- Được rồi, hóa ra đệ tử lại là người khác!
Lý Nhiên thở dài. Nhìn xem bộ dáng ủ rũ của hắn, Lãnh Vô Yên hơi không đành lòng. Nàng lặng lẽ siết chặt váy, có chút do dự nói:
- Chuyện này trước tiên phải nói rõ, ngươi chỉ có thể nhìn, tuyệt đối không được làm xằng làm bậy!
Con mắt Lý Nhiên lập tức sáng ngời:
- Yên tâm đi, đệ tử là người nổi danh thành thật mà!
- Bổn tọa tin ngươi mới là lạ...
Cổ tay hắn rung lên, một cái yếm màu hồng nhạt cực nhỏ xuất hiện trong tay hắn:
- Sư tôn, mời thay quần áo!
Lãnh Vô Yên đỏ mặt tiếp nhận, trong con ngươi tràn đầy ngượng ngùng:
- Thật là đòi mạng mà...
Sáng sớm hôm sau.
Lý Nhiên đi ra khỏi tẩm cung chưởng môn, ánh mặt trời tươi đẹp chiếu vào thân thể hắn, hắn thích ý duỗi lưng một cái.
Mặc dù hôm qua một đêm không ngủ, nhưng tinh thần hắn lại vẫn sảng khoái thư thái.
Cái yếm màu hồng nhạt đó đúng là quà năm mới mà Tết Sương Nguyên ngày đó Lãnh Vô Yên tặng cho hắn. Lúc ấy, Lý Nhiên đã lập nhiều ý nguyện to lớn, nhất định phải tính kế để sư tôn tự mặc cho hắn xem.
Lần này mở khóa thành công thành tựu, ta đột nhiên cảm thấy chính mình thông suốt ý niệm, cả người tinh thần phấn chấn.
Hồi tưởng lại, dưới ánh nến, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần và dáng người hoàn hảo của sư tôn...
Không được, lại sắp chảy máu mũi rồi...
Lý Nhiên ngửa mặt lên trời thở dài.
Tối hôm qua, hắn lẽ thẳng khí hùng ngủ lại. Mặc dù không có bước qua một bước cuối cùng, nhưng nhìn hai má lãnh diễm kia đỏ tới mang tai, ngượng ngùng không chịu nổi cũng đủ rồi.
...
Trong phòng ngủ.
Lãnh Vô Yên ôm chăn mền, đỏ ửng trên mặt còn chưa tiêu tán.
- Tên vô lại, đã nói chỉ nhìn, không được động thủ động cước đấy... Bổn tọa sao lại có thể tin tên ma quỷ như hắn chứ? Nhưng mà coi như hắn có lương tâm, không có cưỡng ép bổn tọa... Hừ... Việc này cũng không thể trách bổn tọa, chỉ có thể trách tu vi ngươi tăng lên chưa đủ nhanh!
Nàng không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt gợn sóng, cả người cuộn tròn lại trong chăn.
- Thật xấu hổ quá đi mất!
...
Lý Nhiên chắp tay sau lưng đi xuống núi.
Nhưng hắn cũng không trở về chỗ ở của mình, mà đi đường ra khỏi núi.
Đại khái đã bay năm trăm dặm về phía nam, trên đỉnh núi phía trước ẩn ẩn thấy được một thân ảnh màu trắng.
Dịch Thanh Lam một thân áo trắng, mang khăn che trên mặt, đứng chắp tay trên đỉnh núi. Lý Nhiên rơi xuống trước mặt nàng ta.