Chương 267. Đây là Tâm Ma? Lý Nhiên hoài nghi nhân sinh!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đám tàn hồn xa xa cũng bắt đầu xao động, phát ra trận trận tiếng rít làm cho người ta sợ hãi! Giọng nói Dịch Thanh Lam vang lên:
- Tàn hồn được đạo tâm bao bọc nuôi dưỡng mấy ngày, khí tức lớn mạnh rất nhiều, không phải Tâm Ma bình thường có thể so được!
Lý Nhiên hỏi:
- Vậy bây giờ nên làm gì?
Dịch Thanh Lam nói:
- Không có linh lực thúc dục, Âm Dương Kính đã không cách nào thu nạp được nó, ngươi ném cái pháp bảo này đi, bần đạo mang bọn ngươi đi ra ngoài.
Hiện tại Lâm Lang Nguyệt đã thoát ly Tâm Ma, nàng ta tay cũng không cần có quá nhiều cố kỵ.
- Ra ngoài?
Lý Nhiên lắc đầu. Ra ngoài rồi thì làm sao hắn làm nhiệm vụ? Hắn nghĩ nghĩ, dò hỏi:
- Làm thế nào thì đám Tâm Ma này mới có thể công kích ta?
Dịch Thanh Lam không biết hắn nghĩ gì mà hỏi cái này, nhưng vẫn hồi đáp:
- Ngươi không có tu luyện Vong Tình Đạo, Tâm Ma sẽ không đặt ngươi làm mục tiêu, nhưng nếu ngươi đụng vào...
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lý Nhiên thò tay nắm cổ tàn hồn, một tay kéo nó tách rời ra khỏi phạm vi Âm Dương Kính.
Dịch Thanh Lam:
- ...
Thứ này người khác trốn cũng không kịp, hắn thế mà còn chủ động trêu chọc?
Chẳng lẽ là điên rồi phải không?
Tàn hồn giãy giụa trói buộc, hình thể lập tức trở nên trong suốt, giống như không khí thoát ly khỏi bàn tay Lý Nhiên. Nó giống như sương mù biến hóa trên không trung, cuối cùng hóa thành một mặt quỷ dữ tợn, đột nhiên tiến đến đụng vào trong cơ thể của hắn.
Vẻ mặt Lý Nhiên trì trệ, lập tức ngã ngồi trên mặt đất, đôi mắt chặt chẽ nhắm lại. Nhìn xem bộ dạng hắn cau mày, Dịch Thanh Lam bất đắc dĩ vuốt vuốt lông mày:
- Tên này thật sự là không khiến người khác bớt lo dù chỉ một chút...
Cảnh tượng trước mắt Lý Nhiên lập tức thay đổi. Hắn đã không còn ở bên trong Đạo Tuyệt Tử Địa, mà là ngồi ở trên giường mềm mại. Trong phòng, ngọn đèn dầu chập chờn, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngát nhàn nhạt, khiến cho tình hơi có chút nhộn nhạo.
Ngay tại cái bàn trước mặt, nữ nhân mặc áo bào trắng đưa lưng về phía hắn. Áo bào rộng thùng thình nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người yểu điệu ẩn ẩn hiện hiện, còn lộ ra phong thái xuất trần.
Theo lý thuyết, đột nhiên từ nơi tử địa hoang vu đi tới nơi dịu dàng mềm mại này, kẻ đần đều có thể phát giác ra dị thường. Nhưng bên trong có loại lực lượng kỳ quái, khiến cho Lý Nhiên cảm thấy đây là tràng cảnh chân thật. Mà kinh nghiệm vừa rồi mới là một giấc mộng giả dối. Đúng lúc này, trong thần hồn truyền đến giọng nói gấp gáp của Dịch Thanh Lam:
- Lý Nhiên, tỉnh!
Lý Nhiên hắng giọng một cái, đáp lại nói:
- Yên tâm đi, ta không có mất phương hướng.
Hắn không phải trai trẻ đang còn sung sức không ngán đứa nào.
Tại trong nháy mắt bị tàn hồn công kích, thần thức đã chìm vào đan điền, không bị Tâm Ma ăn mòn. Cho nên cảnh tượng trước mắt này căn bản là không lừa được hắn.
Thấy hắn thần chí thanh tỉnh, Dịch Thanh Lam nhẹ nhàng thở ra, có chút oán giận nói:
- Ngươi sao lại xúc động như thế? Vậy mà chủ động trêu chọc Tâm Ma, vạn nhất ngươi trầm luân trong đó thì làm sao bây giờ?
Nếu như Lý Nhiên xảy ra chuyện, không nói đến tiên lộ của Lâm Lang Nguyệt, đoán chừng Lãnh Vô Yên sẽ trực tiếp dốc sức liều mạng với nàng ta. Với tính cách của ma đầu kia, toàn bộ Thiên Xu Viện đều phải chìm đắm vào trong chiến hỏa. Lý Nhiên gãi đầu:
- Ta chủ yếu là chưa thấy qua, trong lòng thật sự là có chút tò mò... Đây rốt cuộc là cái thứ gì?
Dịch Thanh Lam giải thích nói:
- Tâm Ma chính là tùy tâm mà có, Tam Chướng Thập Ác đều là chất dinh dưỡng. Lại thêm Tịch Diệt Chi Khí trong Đạo Tuyệt Tử Địa mới tạo thành tàn hồn có hình dạng thật thể.
Lý Nhiên nghe vậy hiểu rõ.
Tam Chướng Thập Ác là thuyết pháp Đạo giáo. Tam Chướng đúng là chỉ ma chướng, nghiệp chướng và tai chướng. Mà Thập Ác, chính là khinh ngữ vọng ngôn từ miệng ra, Tham - Sân - Si từ tâm mà ra, Giết - Trộm - Dâm từ thân mà ra. Vây khốn tàn hồn Lâm Lang Nguyệt chính là Tâm Ma sắc đẹp do thân mà ra, có thể làm có thể dấy lên tà niệm trong chỗ sâu nhất nội tâm, khiến cho người ta trầm luân trong đó, thẳng đến khi đạo tâm bị xơi tái hoàn toàn.
Nhìn lên bóng lưng màu trắng lên trước mặt, Lý Nhiên cười tủm tỉm nói:
- Ta ngược lại là rất hiếu kỳ, tà niệm sâu trong nội tâm ta đến cùng sẽ là ai?
Kỳ thật không cần đoán thì hắn cũng biết. Nhất định là Lãnh Vô Yên.
Hồi tưởng lại đôi má lãnh diễm kia của sư tôn, cùng với quang cảnh kiều diễm tối hôm qua, lòng hắn còn có chút kích động.
- Huýttttt
Lý Nhiên huýt sáo:
- Hỡi cô nương ở đối diện nhìn qua đây, đừng sợ nha, qua đây tâm sự với ta nào...
- ...
Dịch Thanh Lam che mặt.
Cái tên hoang đường này, tới Tâm Ma cũng không buông tha?
Giống như là nghe được Lý Nhiên la lên, thân ảnh màu trắng thân ảnh màu trắng kia đứng lên, chậm rãi đi qua. Vẻ tươi cười Lý Nhiên lập tức cứng ngắc, cả người như bị sét đánh!
- Con mẹ nó! Sao lại là nàng ta?!
Chỉ thấy mặt người nọ mang cái khăn che mặt màu trắng, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, cả người đầy tiên khí. Giống như một giây kế tiếp sẽ thành tiên.
Thế mà là Dịch Thanh Lam!