Chương 273. Lý Thánh Tử hôn mê, tâm sự của Lâm Lang Nguyệt!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Chưởng môn nói nguyên nhân là vì tróc Tâm Ma, thần hồn cần điều dưỡng, còn chẳng biết lúc nào mới có thể khôi phục.
Sắc mặt Lâm Lang Nguyệt tái nhợt, giọng nói run rẩy:
- Vậy hắn đang ở đâu?
Tiểu sư muội hồi đáp:
- Ngay tại biệt viện Nhàn Vân Phong, hiện tại còn hôn mê bất tỉnh đây này...
Lời còn chưa dứt, Lâm Lang Nguyệt vén chăn lên lảo đảo đứng dậy xông đi ra cửa ra vào. Tiểu sư muội tại sau lưng hoảng sợ nói:
- Thủ tịch, ngươi còn chưa khôi phục, không thể tùy ý đi đi lại lại... Ngươi... Ngươi còn không có mặc áo khoác này!
Lâm Lang Nguyệt cũng không quay đầu lại, ngoảnh mặt làm ngơ.
...
Nhàn Vân Phong.
Một chỗ sạch sẽ trong sân, mấy nữ chấp sự xì xào bàn tán.
- Trong phòng thật sự là có ma đầu Lý Nhiên nằm sao?
- Đúng vậy, chưởng môn để cho chúng ta tới chiếu cố hắn... Nhưng mà chiếu cố như thế nào?
Một vị chấp sự tuổi trẻ nói ra:
- Kỳ thật rất đơn giản á... , chỉ là quan sát tình trạng của hắn một chút, giúp hắn lau lau mặt cùng hai tay bằng nước trong.
Tên còn lại hỏi:
- Vậy có cần giúp hắn thay quần áo hay không?
Sắc mặt tiểu chấp sự đỏ lên, lắc đầu nói
- Không cần, ta đã giúp hắn thay rồi.
Mấy người nhìn nhau cười cười, trăm miệng một lời phát ra âm thanh kỳ quái.
- Nói như vậy, ngươi đều thấy được hết rồi à?
- Nói thật mau, dáng người Lý Thánh Tử như thế nào đấy?
- Tôn chấp sự, đạo tâm, chú ý đạo tâm!
- Khụ khụ, bần đạo chỉ là tinh thần ham học hỏi quá mạnh mẽ mà thôi.
Nghe các nàng mười miệng tám lưỡi nghị luận, tiểu chấp sự kém nước dậm chân nói:
- Ta chỉ là giúp hắn cởi áo khoác mà thôi, các ngươi lại nói gì chứ!
- Thôi chớ nói nhảm nữa, coi chừng bị Chấp Pháp đường nghe được, bắt toàn bộ các ngươi úp mặt góc tường đấy.
Ngay tại thời điểm các nàng trêu ghẹo lẫn nhau, cửa lớn biệt viện đại môn bị đẩy mạnh ra.
Chỉ thấy Lâm Lang Nguyệt chỉ mặc áo sấn ( lớp áo nội y trong cùng thời xưa), sắc mặt tái nhợt vịn khung cửa thở hổn hển.
- Lâm Thủ Tịch?
Mấy người đều ngây ngẩn cả người.
- Ngài tỉnh rồi?
Lâm Lang Nguyệt không trả lời, dò hỏi:
- Lý Nhiên có ở bên trong không?
- Có đấy.
Tiểu chấp sự gật đầu. Lâm Lang Nguyệt một bên đi đến gian phòng, một bên vừa nói:
- Được rồi, các ngươi về trước đi.
Tiểu chấp sự hơi do dự nói:
- Nhưng mà mấy người chúng ta là phụng mệnh ở đây chiếu cố Lý Thánh Tử...
Lâm Lang Nguyệt cũng không quay đầu lại nói:
- Ta sẽ đích thân chiếu cố hắn, không cần làm phiền bọn ngươi rồi.
- Cái này... Được rồi.
Mấy chấp sự liếc nhau, bất đắc dĩ đi ra ngoài cửa.
Xem ra còn giống như có chút đáng tiếc.
Lâm Lang Nguyệt đi vào tiến gian phòng. Trong phòng khói hương lượn lờ, Định Thần Thảo tản ra mùi thơm ngát, có công hiệu vững chắc thần hồn.
Một thân ảnh màu trắng yên tĩnh nằm ở trên giường. Nàng ta do dự chỉ chốc lát, chậm rãi đi đến bên giường. Chỉ thấy Lý Nhiên nhắm hai mắt, vẻ mặt an bình, giống như đang nằm ngủ say. Hốc mắt Lâm Lang Nguyệt lập tức đỏ lên, quay đầu cố gắng không cho nước mắt chảy xuống. Nàng ta dụi dụi mắt, thấp giọng nói:
- Lý Thánh Tử, ta lại được ngươi cứu một lần nữa...
Hồi tưởng lại tràng ác chiến cùng với Âm Thi Đạo - Vu Dã kia, tại ngay giây phút vòng bảo hộ ánh huỳnh quang bị nghiền nát, một thân ảnh màu vàng vạch phá Hắc Vụ mênh mông, đưa nàng ta ra khỏi kết quả hẳn phải chết.
Ân tình lúc trước còn chưa trả lại, lần này đối phương lại vì nàng mà thân chịu trọng thương. Tầm mắt Lâm Lang Nguyệt buông xuống:
- Ta thiếu nợ ngươi đấy, đời này nhất định là trả không hết rồi.
Nhìn xem đôi má trắng nõn tuấn lãng, nàng ta lắc đầu nói:
- Ngươi đột nhiên an tĩnh như vậy, ta còn có chút không quen đây. So sánh với hiện tại, ta vẫn là càng ưa thích bộ dạng ngươi nói hươu nói vượn. Ngươi yên tâm, sư tôn rất lợi hại, nàng nhất định sẽ chữa trị tốt cho ngươi đấy. Khiến ngươi lần nữa trở thành thiên tài Thánh Tử hô mưa gọi gió kia.
Lâm Lang Nguyệt nói xong, trước mắt lại trở nên mơ hồ. Nàng ta hồi tưởng lại thời gian hai người sớm chiều ở chung trong mật thất, một màn cùng nhau ăn thịt nướng, cùng nhau ăn lẩu, cùng nhau ngủ kia tựa hồ vẫn còn ở trước mắt.
Đây là hồi ức nàng ta vĩnh viễn đều không thể quên mất.
Lâm Lang Nguyệt do dự một chút, nhẹ nhàng nằm ở bên người Lý Nhiên, tay phải đặt ở trên ngực hắn, cảm nhận tiếng tim đập vững vàng mà hữu lực. Tự hồ chỉ có như vậy, trong lòng mới có thể an ổn.
- Tên vô lại, không phải ngươi nói muốn đầu đội trời, người khoác ngân hà, thưởng thức Minh Nguyệt trong lòng bàn tay sao? Không phải ngươi nói muốn uốn nặn ánh trăng trên bầu trời sao? Ngươi nhất định phải nhanh chóng khỏe lại... Chờ ngày ngươi tỉnh lại, ta...
Gò má nàng đỏ lên, dù là đối phương hôn mê bất tỉnh, cũng rất khó nói được loại lời này ra.
- Ta...
- Ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?
Bên tai vang lên một thanh âm quen thuộc. Thân thể Lâm Lang Nguyệt cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy vẻ mặt Lý Nhiên cười xấu xa nhìn nàng ta. Lâm Lang Nguyệt trừng lớn mắt phượng, lắp bắp nói:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi không phải hôn mê đó sao!