Chương 277. Lâm Lang Nguyệt thay đổi, yêu thích đặc thù của Dịch Thanh Lam!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Từ khi Lý Nhiên đi ra khỏi Đạo Tuyệt Tử Địa, trong lòng nàng ta nghẹn một cỗ tức giận, tưởng tượng đến việc tên kia nhìn thấy nàng ta... Nàng ta có loại xúc động mãnh liệt muốn giết người, nhưng hết lần này tới lần khác giết không được Lý Nhiên. Không chỉ giết không được, mà còn phải che chở hắn, phòng ngừa hắn chết trên đường. Điều này không khỏi làm Dịch Thanh Lam càng nén giận hơn. Vừa vặn, Trần Uẩn Đạo đưa tới cửa, theo lý thường đương nhiên được coi là nơi trút giận.
- Nhìn xem tiểu tặc kia, nếu như khôi phục thần hồn, phải nhanh chóng tống hắn đi, nếu không, hắn sẽ làm ra cái chuyện hoang đường gì nữa mất.
Ý niệm Dịch Thanh Lam lóe lên, xuất hiện ở trong phòng Lý Nhiên...
- ...
Nhìn thấy hai người ôm nhau ngủ say trên giường, khóe miệng nàng ta run rẩy một hồi.
- Bần đạo ở bên ngoài giúp ngươi ổn định sự tình. Ngươi ở nhà ôm đồ đệ của bần đạo ngủ?!
Không biết qua bao lâu.
Lý Nhiên mơ mơ màng màng mở to mắt. Đan điền một mực vận chuyển không ngớt, phân giải luyện hóa hồn lực trong thức hải, không ngừng tẩm bổ thần hồn của hắn. Mỗi từng phút từng giây thần hồn của hắn đều đang lớn mạnh, Thần Niệm và cảm giác cũng đang không ngừng tăng cường.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Thật giống như cả người ngâm mình ở trong nước ấm, thoải mái dễ chịu, thích ý khiến cho nhịn không được mệt rã rời.
Ý thức cũng có chút ít lơ lửng, như là đạp chân ở trên đám mây, có loại cảm giác hoảng hốt mất hồn mất vía. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn thích ngủ như thế. Mà bởi vì thần hồn bất ổn, làm cho hắn rất khó tập trung lực chú ý. Mặc dù linh lực trong cơ thể mãnh liệt bành trướng, lại không thể sử dụng được một chút đạo pháp.
- Một giấc ngủ thật thoải mái!
Lý Nhiên thỏa mãn duỗi lưng một cái.
Đột nhiên cảm giác trong ngực ngứa ngáy, cúi đầu nhìn xem, không khỏi sửng sốt một chút. Chỉ thấy Lâm Lang Nguyệt như một con mèo nhỏ, yên tĩnh co rúc ở trong lòng ngực của hắn, khuôn mặt gối lên bộ ngực của hắn. Bên mặt trắng nõn tinh xảo, như là mỹ ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn áp ra dấu đỏ nhàn nhạt, cho nàng ta thêm chân thật đáng yêu. Cũng không biết là mơ tới cái gì, khóe miệng nàng ta nhếch lên, vẻ mặt điềm tĩnh thỏa mãn.
Vài lọn tóc rối bên hai má, tựa như người trong bức họa. Yết hầu Lý Nhiên giật giật. Lâm Lang Nguyệt một mực trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như trăng sáng trên chân trời, chưa từng có bộ dạng ngây thơ này?
Loại tương phản mãnh liệt này lại khiến cho hắn tim đập nhanh hơn. Lý Nhiên đẩy đẩy nàng ta:
- Lâm Thủ Tịch, tỉnh, tỉnh.
Kết quả, đối phương không hề đáp lại.
- Ngủ say như vậy? Không phải quá tin tưởng ta đấy chứ?
Nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà tinh tế, Lý Nhiên nhịn không được thò tay nhéo nhéo:
- Lâm Thủ Tịch, nên rời giường, mặt trời chiếu đến mông rồi.
- Ừm...
Nàng ta rầm rì tiếng mũi một tiếng, không có mở mắt ra, tay lại ôm chặt hơn nữa.
- ...
Lý Nhiên thở dài. Tại sao lại cứ thích khảo nghiệm nghị lực của hắn vậy?
Nhìn xem bộ dáng nàng ta ngủ say, ngón tay Lý Nhiên xoáy lên nhúm tóc xanh, nhẹ nhàng quét qua quét lại trên chóp mũi nàng ta. Lông mày đen của Lâm Lang Nguyệt nhăn lại, vô ý thức hừ hừ nói:
- Đáng ghét, đừng làm rộn...
Đột nhiên ý thức được cái gì, giọng nói im bặt lại, thân thể lập tức kéo căng. Lông mi nàng ta run nhè nhẹ, con mắt lặng lẽ mở ra một khe hở nhỏ, sau khi phát hiện tư thế hai người thân mật, khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Vội vàng nhắm hai mắt lại, lại bắt đầu giả bộ ngủ.
Lý Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Được rồi, ta cũng đã nhìn thấy rồi.
- He he...
Lâm Lang Nguyệt giả vờ không nổi nữa, mở mắt ra cười cười xấu hổ. Lý Nhiên lắc đầu:
- Ta nhớ là ngươi rất lạnh lùng đấy, sao bây giờ lại giống một đứa ngu ngơ vậy?
- Ngu ngơ?
Cái mũi đẹp đẽ tinh xảo của Lâm Lang Nguyệt nhăn lại, không phục nói:
- Ta mới không khờ, ta thông minh lắm!
Lý Nhiên bật cười.
Lâm Thủ Tịch quả nhiên rất giống Dịch Thanh Lam, như là người ở ngoài thì ngàn dặm xa cách, nhưng bây giờ ngọt ngào đáng yêu như nữ hài nhà bên.
Thay đổi xác thực có chút hơi lớn.
Kỳ thật, bản thân Lâm Lang Nguyệt không thay đổi. Trước đó nàng tu Thiên Đạo, cảm giác Thiên Cơ, chặt đứt hồng trần cuồn cuộn, người bên ngoài tự nhiên sẽ thấy nàng cực kỳ xa cách. Nhưng hiện tại, nàng đã đặt Lý Nhiên là Thiên Đạo. Tu chính là Lý Nhiên, cảm ứng cũng là Lý Nhiên, toàn bộ đạo tâm với hắn tuy hai mà một, trong tiềm thức sẽ đặc biệt thân mật.
Lâm Lang Nguyệt lắc đầu đứng lên từ trong lòng ngực của hắn.
Chẳng biết tại sao, ngực của hắn luôn ôn hòa lại an tâm, mà ngay cả khí tức thì nàng ta cũng mê luyến không thôi.
Nhìn xem khuôn mặt tuấn lãng vẫn tái nhợt như trước, nàng ta ân cần nói:
- Ngươi thấy như thế nào rồi? Có đỡ chút nào chưa?
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Ta không sao, rất khỏe.
- Đừng gạt ta.
Lâm Lang Nguyệt cúi đầu xuống, áy náy nói:
- Việc liên quan đến Thần hồn đều rất trọng đại, hơi có sai lầm sẽ ảnh hưởng tiên đồ, lần này ngươi vì cứu ta mà bị thương thần hồn, chỉ sợ...
Giọng nói của nàng ta sa sút, trong mắt sương mù mịt mờ, cảm giác một giây sau sẽ khóc lên.