Chương 278. Lâm Lang Nguyệt thay đổi, yêu thích đặc thù của Dịch Thanh Lam!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vẻ mặt Lý Nhiên ngơ ngác.
Thần hồn bị thương?
Bây giờ, thần hồn của hắn lớn mạnh hơn trước không chỉ một lần. Mà trong thức hải vẫn còn hơn phân nửa hồn lực lưu lại, nếu như hấp thu toàn bộ, chỉ sợ thần hồn sẽ tăng lên đến trình độ khủng bố.
Quả thực tốt không thể tốt hơn.
- Ta thật sự không bị làm sao cả, hơn nữa cảm giác thật tốt.
- Không sao?
Lâm Lang Nguyệt nói ra:
- Vậy ngươi dùng một cái đạo pháp cho ta xem một chút?
- Ờm... Cái này tạm thời thật đúng là chưa được.
- Đến thi hành một chút đạo pháp cũng không được rồi, còn nói mình không có việc gì?
Giọng điệu Lâm Lang Nguyệt nức nở nói:
- Ngươi sao lại cứ thích cậy mạnh như thế chứ?
Nhìn thiếu nữ hai mắt đẫm lệ mông lung trước mắt, Lý Nhiên vò đầu bứt tai. Giải thích với nàng ta sao đây chứ...
Lâm Lang Nguyệt dụi dụi mắt, ánh mắt dần dần trở nên kiên định. Nàng ta chăm chú nói ra:
- Nhưng mà ngươi yên tâm, có sư tôn ở đây, nhất định sẽ giúp ngươi khôi phục đấy.
- Ngươi nói Dịch đạo trưởng?
Lý Nhiên cười khổ nói:
- Nàng bây giờ có lẽ hận chết ta mất thôi.
Hắn không chỉ thấy được đối phương tại trong Tâm Ma, còn hấp thu không còn thừa mấy cái tàn hồn trong Đạo Tuyệt Tử Địa. Đoán chừng Dịch Thanh Lam đều hận không thể giết hắn đi.
- Sao lại như vậy?
Lâm Lang Nguyệt lắc đầu nói:
- Ngươi lần này liều chết đã cứu ta, sư tôn nhất định là rất cảm kích ngươi. Ngươi đừng nhìn sư tôn bình thường lạnh như băng, trên thực tế nhưng lại là người đặc biệt ôn hòa đấy.
- Ôn hòa?
Hồi tưởng lại cái ánh mắt lạnh lùng kia, Lý Nhiên không khỏi rùng mình một cái.
Cái từ này có quan hệ gì với đại khối băng đó chứ?
Lúc này hắn nhớ ra cái gì đó, nói ra:
- Đúng rồi, có chút việc muốn hỏi ngươi.
- Ừm, chuyện gì ngươi cứ nói.
- Sau lưng Dịch đạo trưởng... có nốt ruồi chu sa sao?
Vấn đề này làm Lý Nhiên thấy phức tạp thật lâu.
Cảnh tượng hắn trông được tại ảo cảnh cực kỳ chân thật, căn bản không giống như là tưởng tượng ra. Nhưng Tâm Ma sao lại sớm hiện ra hình ảnh hắn chưa thấy qua đây này?
Lâm Lang Nguyệt nghe vậy sững sờ:
- Ngươi làm sao biết...
- Khụ khụ!
Lời còn chưa dứt, bên cạnh vang lên tiếng ho khan. Thân thể hai người lập tức cứng ngắc.
Bọn họ chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy Dịch Thanh Lam trên mặt ghế, ôm bả vai, ánh mắt lạnh như băng:
- Các ngươi... coi bổn tọa là không khí hay sao?
- Sư tôn?
Cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Lang Nguyệt há ra.
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, cuống họng khô khan. Hắn ngượng ngùng nói:
- Dịch đạo trưởng, ngươi đến đây lúc nào, sao lại không có chút động tĩnh nào?
Dịch Thanh Lam lạnh lùng nói:
- Bần đạo một mực ở đây, là các ngươi quá chú tâm, không có phát giác đấy?
- Một mực ở đây?
Đôi má Lâm Lang Nguyệt lập tức đỏ bừng.
Vậy bộ dáng bọn họ vừa rồi thân mật cùng giường chung gối, chẳng phải là đều bị sư tôn xem rồi hả?
Nàng cúi đầu thấp hơn, khuôn mặt nóng hổi giống như phát sốt:
- Thật sự là mắc cỡ chết đi được...
Lý Nhiên nhíu mày, không vui nói:
- Dịch đạo trưởng còn có sở thích xem người khác ngủ?
Dịch Thanh Lam thản nhiên nói:
- Bần đạo còn có sở thích giết người đấy, ngươi có muốn thử một chút hay không?
- ...
Lý Nhiên:
- Cảm ơn, không cần.
Dịch Thanh Lam nhìn Lý Nhiên, đáy mắt bình tĩnh hiện lên vẻ xấu hổ.
Quả nhiên,
Tiểu tặc này còn vô sỉ hơn so với trong tưởng tượng của nàng ta!
Nàng ta cũng chỉ mới vừa rời đi tông môn một hồi, thế mà ở cùng một chỗ, ngủ cùng với đồ đệ nàng ta!
Mà còn hỏi thăm sự tình riêng tư như vậy...
Trong đầu gia hỏa này rốt cuộc chứa gì thế? Tại sao lại thấy bần đạo tại trong ảo cảnh Tâm Ma?
Dịch Thanh Lam hận nghiến răng nghiến lợi. Chuyện này nếu như bị Lang Nguyệt biết, dù là với tính cách lạnh nhạt của nàng ta cũng chỉ sợ không còn mặt mũi thấy người khác.
Dịch Thanh Lam nhìn về phía Lý Nhiên, thanh âm lạnh như băng, rét thấu xương:
- Bần đạo thừa nhận, ngươi quả thực có ân đối với Thiên Xu Viện, nhưng đó cũng không phải cái cớ để ngươi tùy ý làm bậy. Lang Nguyệt là đồ đệ của bần đạo, cũng là thủ tịch Thiên Xu Viện, hoàn toàn khác những những nữ nhân ngoài kia, không phải người mà ngươi có thể tùy ý đụng vào!
Lý Nhiên nhướng mày, ánh mắt có chút khó chịu. Vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe Lâm Lang Nguyệt lên tiếng nói:
- Sư tôn, việc này cũng không thể trách Lý Thánh Tử.
Dịch Thanh Lam cau mày nói:
- Ngươi còn nói chuyện giúp hắn?
Lâm Lang Nguyệt thấp giọng nói:
- Đệ tử nói là sự thật, Lý Thánh Tử không có động tới đệ tử, là đệ tử chủ động ngủ ở bên cạnh hắn đấy. Ngài muốn trách phạt thì trách phạt đệ tử đi.
Lồng ngực Dịch Thanh Lam phập phồng.
Qua nhiều năm như vậy, Lâm Lang Nguyệt đối với nàng ta kính yêu có thừa, chưa từng thắc mắc lời của nàng ta. Hôm nay, lại vì một người nam nhân lại tranh luận với nàng ta?
Điều này khiến cho tâm tình nàng ta rất không xong, hình như là bắp cải chính mình tỉ mỉ bồi dưỡng, kết quả bị lợn rừng gặm mất vậy.
- Nghịch đồ, ngươi thật cho rằng vi sư không dám phạt ngươi?
Dịch Thanh Lam lạnh lùng nói:
- Môn quy thứ sáu của Thiên Xu Viện, ngươi có còn nhớ?