Chương 281. Thiên Xu Viện? Hay là hậu viện của Lý Nhiên!
Lâm Lang Nguyệt gãi đầu:
- Đệ tử cũng không biết... Chỉ là tâm thần gần đây không yên, hơi khó tập trung tinh lực.
- Tâm thần không yên?
Dịch Thanh Lam liếc nàng ta:
- Vi sư nhìn ngươi là muốn đi tìm hắn chứ gì?
Khuôn mặt Lâm Lang Nguyệt đỏ lên:
- Không phải, đệ tử mới không muốn Lý Thánh Tử đâu!
Dịch Thanh Lam buồn bã nói:
- Vi sư có nói "Hắn" là Lý Nhiên sao?
- ...
Lâm Lang Nguyệt xấu hổ khó dằn nổi, không thuận theo gắt giọng nói:
- Sư phụ, ngươi lại trêu chọc đệ tử!
- Haiz
Dịch Thanh Lam bất đắc dĩ thở dài.
Nhìn bộ dáng nàng ta xấu hổ tim đập nhanh này, còn có nửa điểm bộ dạng là đệ tử thủ tịch?
Rõ ràng là thiếu nữ hoài xuân bên trong tình yêu cuồng nhiệt mà!
- Nhưng cũng may, Lý Nhiên là Thiên Đạo của nàng, bằng không thì một thân tu vi xem như phế đi...
Dịch Thanh Lam cũng không biết nên vui hay khổ sở. Đã trầm mặc lúc lâu, lên tiếng hỏi:
- Lang Nguyệt, ngươi nói thật cùng vi sư, ngươi có phải thích Lý Nhiên rồi hay không?
- Hả?
Gò má Lâm Lang Nguyệt lập tức đỏ như máu, ấp úng nói:
- Sư, sư tôn vì sao hỏi như vậy?
Dịch Thanh Lam thản nhiên nói:
- Cứ nói đừng ngại, yên tâm, vi sư sẽ không giận, cũng sẽ không phạt ngươi.
Đối mặt ánh mắt lạnh nhạt kia, Lâm Lang Nguyệt cúi đầu. Thật lâu qua đi, nàng ta thấp giọng nói ra:
- Kỳ thật đệ tử cũng không biết...
Dịch Thanh Lam nhướng mày:
- Không biết?
- Vâng.
Ánh mắt Lâm Lang Nguyệt có chút mê mang, nói khẽ:
- Đệ tử chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới hắn, nhìn thấy hắn lại sẽ lo được lo mất. Nghe hắn nói những cái lời nói hoang đường kia, trong lòng xấu hổ không chịu được, nhưng vẫn muốn nghe hắn nói. Nhất là thời điểm ôm hắn, tựa như...
Dịch Thanh Lam hỏi:
- Tựa như cái gì?
Lâm Lang Nguyệt cẩn thận từng li từng tí nói:
- Tựa như ôm lấy sư tôn vậy, đã ôn hòa lại an tâm...
- ...
Dịch Thanh Lam quay đầu qua, hừ lạnh nói:
- Ngươi sao có thể so sánh với vi sư cùng với tiểu tặc kia?
Lâm Lang Nguyệt gãi đầu:
- Đây là cảm thụ chân thật của đệ tử, đệ tử cũng không biết cái này có phải yêu hay là không, kính xin sư tôn giải thích nghi hoặc.
- Khụ khụ.
Dịch Thanh Lam hắng giọng một cái, lúng túng nói:
- Việc trong hồng trần, vi sư cũng không hiểu rõ lắm.
Thuở nhỏ nàng ta đã tu hành Thái Thượng Vong Tình, kinh nghiệm ở phương diện này hoàn toàn không có, đối với chuyện nam nữ còn không hề biết nhiều bằng Lâm Lang Nguyệt đâu.
- Mà thôi, ngươi đã xem hắn là Thiên Đạo, về sau sẽ nhất định ràng buộc với nhau. Không thích cũng không sao cả...
Dịch Thanh Lam vuốt vuốt mi tâm. Nàng ta với Lý Nhiên khóa lại một đường nhân duyên, thần hồn tương thông, không thể đoạn cách. Mà đồ đệ của nàng ta, người thừa kế chưởng môn tương lai, vận mệnh cũng chặt chẽ gắn kết với đối phương.
- Cứ như vậy tiếp diễn, chỉ sợ cái Thiên Xu Viện này thật sẽ trở thành hậu viện của hắn rồi!
Dịch Thanh Lam cảm thấy thật sầu lo cho tiền đồ tông môn.
Nhìn xem vẻ mặt Lâm Lang Nguyệt có chút yếu ớt, nàng ta lắc đầu hít sâu một hơi.
- Đi thôi.
Lâm Lang Nguyệt sững sờ:
- Chúng ta đi đâu?
Dịch Thanh Lam tức giận nói:
- Tới tìm Thiên Đạo ca ca của ngươi, để cho hắn chữa thương cho ngươi chứ đi đâu!
Biệt viện Nhàn Vân Phong.
Trong không khí nhẹ nhàng rung động, hai bóng người đột nhiên xuất hiện.
Đúng là Dịch Thanh Lam và Lâm Lang Nguyệt.
Nhìn sân nhỏ trống rỗng trước mắt, Dịch Thanh Lam có chút kỳ quái:
- Đám chấp sự bần đạo sắp xếp ở đây đâu rồi? Cả đám đều chạy đâu mất rồi?
Đúng lúc này, trong phòng truyền đến thanh âm loáng thoáng, hình như là Lý Nhiên đang nói gì đó.
- Tên gia hỏa này lại đang làm cái trò gì nữa?
Dịch Thanh Lam vỗ tay phát ra tiếng.
Một đoàn linh khí vô hình bao bọc hai người, hai người lập tức biến mất không thấy, mà ngay cả thần hồn quét qua cũng sẽ không thấy cái gì.
Các nàng phảng phất như Linh Thể, xuyên qua cửa phòng. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Dịch Thanh Lam ngây ra một lúc.
Chỉ thấy Lý Nhiên ngồi ở trên mặt ghế, chân bắt chéo, miệng lưỡi lưu loát đang nói gì đó. Trước mặt có chừng hơn mười người nữ chấp sự, tất cả đều khoanh chân ngồi dưới đất, tập trung tinh thần nhìn xem hắn.
Dịch Thanh Lam cẩn thận nghe xong, chân mày hơi nhíu lại:
- Đây là đang kể chuyện xưa?
Chỉ nghe giọng nói Lý Nhiên sang sảng:
- Chỉ thấy hôm nay Oanh Oanh mặc thường phục, mái tóc đen búi xoắn ốc, cài mười bảy trâm ngọc phỉ thúy, trang điểm nhẹ nhàng. Đó là một vị công tử tuổi trẻ, bạch diện thư sinh, đầu đội khăn Khổng Tước, giống như bạc, đôi lông mày sắc nhẹm như kiếm, một đôi mắt tuấn tú... Hai người...
Dịch Thanh Lam càng nghe càng cảm thấy không đúng. Ánh mắt giận dỗi, mà như sương lạnh, sắc mặt cực kỳ khó xem. Hắn không chỉ là kể chuyện xưa, mà còn đang kể câu chuyện tình yêu oanh oanh liệt liệt. Nếu như ở dưới phàm tục thì cũng thôi đi, nhưng nơi này chính là tiên tông Chính Đạo chặt đứt hồng trần.
- Tiểu tặc này thật đúng là coi nơi này thành hậu viện của mình ư? Loại câu chuyện này cũng dám kể?
Nàng ta oán hận nói:
- Lang Nguyệt, thấy không, Thiên Đạo trong mắt ngươi này quả thực quá vô liêm sỉ rồi!
- Lang Nguyệt?