Chương 283. Dịch Thanh Lam rung động, Lâm Lang Nguyệt cuồng nhiệt!
- Chưởng môn?!
Da đầu các nàng run lên từng đợt.
- Tất cả mọi người úp mặt vào tường suy nghĩ qua mười ngày, nếu vẫn còn muốn tìm đạo lữ, bần đạo tự mình tiễn đưa các ngươi xuống núi.
Dứt lời, tay áo vung lên, một hồi cuồng phong nổi lên, trực tiếp cuốn các nàng ra khỏi gian phòng, trên không trung giương nanh múa vuốt bay xa.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Dịch Thanh Lam lạnh lùng nói:
- Không nghĩ tới Lý Thánh Tử còn có thể thuyết thư?
Lý Nhiên cười hì hì nói:
- Nghệ thuật vốn tới từ sinh hoạt, Dịch đạo trưởng không thưởng thức tư vị trong nhân gian khói lửa, đương nhiên sẽ không hiểu được.
Dịch Thanh Lam nghe vậy thì nhớ ra cái gì đó, bên tai hơi có chút ửng hồng. Trong nội tâm thầm hận nói:
- Ai nói bần đạo không hiểu? Tư vị đó quả thực khó chịu chết người rồi!
- Tiểu tặc ghê tởm!
Dịch Thanh Lam đã trầm mặc, ánh mắt hết sức phức tạp.
Khi thì phẫn hận, khi thì bất đắc dĩ, ngẫu nhiên còn hiện lên một tia ngượng ngùng. Nàng ta vĩnh viễn quên không được, một ngày một đêm vừa khóa lại Hồng Tuyến kia, bản thân mình rốt cuộc đã trải qua cái gì.
- Bần đạo vừa rồi thế mà đã cảm thấy hắn sâu sắc? Ừm... Nhất định là ảo giác!
- Tên này là gia hỏa hoang đường xấu xa!
Trong lòng nàng ta càng nghĩ càng giận. Chính mình tại sao lại bị tiểu tặc này ràng buộc lại? Không chỉ bó tay bó chân, còn bị hắn trêu chọc giỡn cợt khắp nơi... Nghĩ đến đây trong lòng nàng ta thậm chí còn có chút ủy khuất.
Lâm Lang Nguyệt không phát giác được dị thường chỗ sư tôn. Nàng ta vuốt vuốt hốc mắt còn hơi ửng hồng, hỏi:
- Lý Thánh Tử, câu chuyện ngươi kể này tên gọi là gì?
Lý Nhiên hồi đáp:
- Tây Sương Ký.
- Tây Sương...
Nàng ta nói khẽ:
- Hữu tâm tranh tự vô tâm hảo, đa tình khước bị vô tình não ... Câu nói đơn giản như vậy nhưng sau lưng lại ẩn chứa cảm giác hiểu thấu cùng lòng chua xót bậc nào?
Dịch Thanh Lam phục hồi tinh thần lại, nghe vậy lắc đầu nói:
- U u oán oán, buồn bực rầu rĩ, loại cảm xúc ưu tư không dứt này sẽ chỉ ngăn trở bước chân tiến lên, còn nói gì tới việc cảm ứng Thiên Tâm nữa?
Lâm Lang Nguyệt nghĩ nghĩ, nói ra:
- Nhưng lúc đó rốt cuộc chẳng phải Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh khổ tẫn cam lai (*thời kỳ cực khổ đã qua) sao? Đối với bọn họ mà nói, đây đã là kết cục tốt nhất rồi.
- Đấy là bởi vì bọn họ là phàm nhân.
Dịch Thanh Lam thản nhiên nói:
- Nếu như bọn họ là tu hành giả, cái gọi là nhi nữ tình trường này cũng chẳng qua chỉ được xem là mây khói thoảng qua thôi.
- Tiên lộ, đại đạo, trường sinh, Thiên Cơ, đây mới là đồ vật tu hành giả cần truy cầu.
Chân mày Lâm Lang Nguyệt hơi nhíu lại. Trong lòng nàng ta không phải rất tán thành, nhưng cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Lúc này Lý Nhiên cười khẽ một tiếng. Trong tiếng cười có chút trêu tức, cũng có chút ít khinh thường. Dịch Thanh Lam cảnh cáo liếc nhìn hắn:
- Lý Thánh Tử không ủng hộ lời nói của bần đạo?
Lý Nhiên không có trả lời, mà là hỏi ngược lại:
- Xem ra đối với Dịch đạo trưởng, tu hành giả đến cùng có còn là người hay không?
Dịch Thanh Lam không chút do dự nói:
- Đương nhiên là người.
Lý Nhiên nhếch miệng cười cười:
- Nếu là người, làm sao có thể dứt bỏ thập tình lục dục? Nói cách khác, người mà dứt bỏ thập tình lục dục thì còn được coi là người sao? Mà ngươi đều chưa có trải nghiệm qua nhi nữ tình trường, làm sao lại nhận định đây là mây khói thoảng qua?
Dịch Thanh Lam lạnh lùng nói:
- Bần đạo không cần trải nghiệm, Thái Thượng Minh Minh mới là đại đạo, nếu mà so sánh thì tình cảm có là gì đâu chứ?
Lý Nhiên đứng lên, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt nàng ta.
- Dịch đạo trưởng cho rằng như thế chỉ là bởi vì còn chưa có gặp được đúng người đấy. Nếu có một ngày, người kia thật sự đứng tại trước mặt ngươi, trong mắt của ngươi sẽ chỉ có hắn, rốt cuộc không thể nhìn thêm những vật khác rồi. Một khắc này, ngươi sẽ biết cái gì mà vong tình, cái gì mà Thiên Cơ, đều là đồ bỏ đi! Ngươi muốn ỷ lại trong lòng ngực của hắn ta, muốn làm nũng với hắn, muốn cùng hòa tan cùng một chỗ với hắn, muốn cho hắn hết thảy ôn nhu dịu dàng. Dù là nếm phải nỗi khổ tương tư, cũng vẫn sẽ dịu dàng nhìn hắn, ngắm nhìn dáng vẻ hắn.
Lời nói buồn nôn này quả thực đi ngược lại đại đạo của Dịch Thanh Lam. Nhưng nhìn xem bộ dáng cười tủm tỉm của Lý Nhiên, trong lòng nàng ta đột nhiên nổi lên cảm xúc kỳ la.
- Gặp phải đúng người?
Bộp.
Trái tim đột nhiên nhảy dựng. Một loại cảm giác chưa bao giờ có nay lại tràn ngập, lại khiến cho nàng ta trong chốc lát có chút tâm hoảng ý loạn. Dịch Thanh Lam ngực, cau mày nói:
- Ngươi tại sao lại mở ra vật kia?
Nàng ta theo bản năng cho rằng đây là tác dụng của Hồng Tuyến nhân duyên. Lý Nhiên giơ cổ tay lên, lộ ra Hồng Tuyến ảm đạm.
- Ta không mở mà.
- Không có mở?
Trong mắt Dịch Thanh Lam hiện lên vẻ bối rối. Nàng ta ngượng ngùng quá mức, thấp giọng nói:
- Ngươi mau ra ngoài, hiện tại bần đạo không muốn nhìn thấy ngươi.
Lý Nhiên gãi đầu:
- Nhưng này là gian phòng của ta...
Dịch Thanh Lam:
- ...
Lâm Lang Nguyệt chống cằm, ánh mắt dò xét qua lại trên thân thể hai người.
- Giống như chỉ cần có Lý Nhiên ở đây, sư tôn sẽ có điểm là lạ, cái này là ảo giác của ta sao?