Chương 287. Dịch đạo trưởng đừng khách khí, ta ngủ ở gian phòng của ngươi là được! (2)
Lâm Lang Nguyệt thật đúng là không có khoa trương. Đoạn Thanh Tâm Chú vừa rồi không chỉ khiến nàng ta ổn định thần hồn, đột phá tu vi, thậm chí đối với thậm chí đối với lý giải đại đạo cũng gia tăng một cấp độ. Đây là một loại giác ngộ khó giải thích.
Hiện tại có thể chưa nhìn thấy điểm khác biệt gì, nhưng chờ đến thời điểm tu hành gặp bình cảnh, giác ngộ lần này sẽ trở thành cơ hội đột phá mà ngay cả Dịch Thanh Lam cũng gật đầu nói:
- Lần này, Đạo Âm có trợ giúp thật lớn đối với Lang Nguyệt, nói có ân truyền đạo cũng không đủ đâu.
- Hả?
Lý Nhiên cười cười nhìn về phía Lâm Lang Nguyệt:
- Đã như vầy, vậy thì kêu một tiếng sư tôn cho ta nghe một chút đi.
Dịch Thanh Lam nhướng mày:
- Nàng là đồ đệ của bần đạo, làm sao có thể kêu ngươi là sư tôn? Tối đa chỉ có thể kêu ngươi một tiếng Tiên Sinh mà thôi.
Tiểu tặc này thế mà còn muốn đào góc tường nhà nàng ta?
Lý Nhiên không để tâm:
- Vậy cũng được.
Gò má Lâm Lang Nguyệt ửng đỏ, có chút ngại ngùng thấp giọng nói:
- Tiên sinh...
- Ngoan.
Lý Nhiên thò tay vuốt vuốt đầu của nàng ta.
Đôi má Lâm Lang Nguyệt đỏ hơn, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ sáng rỡ.
- Ừm?
Dịch Thanh Lam hơi nhíu mày lại. Cảm giác giống như có ở đâu không đúng lắm đây này?
Nhóm chấp sự và trưởng lão xung quanh đều trợn tròn mắt.
Bộ dáng tiểu nữ nhi ngượng ngùng không chịu nổi này, thật đúng là Lâm Thủ Tịch trong trẻo nhưng lạnh lùng vô song kia ư?
Nhìn xem thần sắc kinh ngạc của các nàng, Dịch Thanh Lam có chút bất đắc dĩ, oán hận trừng mắt nhìn Lý Nhiên.
Gia hỏa này không thể tránh chỗ đông người sao?
Nàng bỗng nhúc nhích, thân ảnh ba người lập tức tiêu tán.
Trong tiểu viện yên tĩnh trở lại.
Nhìn một mảnh bừa bộn trước mặt, mọi người hai mặt nhìn nhau.
...
Chỗ ở của chưởng môn.
Lý Nhiên nhìn quanh gian phòng trống rỗng, không khỏi nghi ngờ nói:
- Dịch đạo trưởng, cái này là chỗ ở của ngươi sao?
Dịch Thanh Lam gật đầu nói:
- Là phòng ngủ của bần đạo.
Lý Nhiên cau mày nói:
- Này cũng quá keo kiệt đi.
Trong phòng không có vật gì, ngoại trừ vách tường tuyết trắng bốn phía, cũng chỉ còn lại có một số đệm dệt từ cây đinh lăng.
Dịch Thanh Lam thản nhiên nói:
- Ngoại trừ một thân tu vi này ra, những thứ khác đều là vật ngoài thân, keo kiệt hay không thì cũng có sao đâu?
Lý Nhiên khó hiểu nói:
- Vậy tối thiểu cũng phải có một cái giường chứ?
- Bần đạo chỉ cần ngồi xuống, cần vật kia dùng làm gì?
Dịch Thanh Lam nói ra:
- Huống chi, nằm ở trên mặt đất lại có khác gì nằm ở trên giường?
Lý Nhiên lắc đầu, chăm chú nói ra:
- Khác nhau rất lớn, chỉ là Dịch đạo trưởng không biết mà thôi.
- Hả?
Dịch Thanh Lam sửng sốt một chút, sau đó nhớ ra cái gì đó, đôi má hơi có chút ửng hồng. May mắn có cái khăn che mặt che chắn, mới không bị hắn nhìn ra. Nàng ta gắt nhẹ một cái, ánh mắt tức giận:
- Tri thức phương diện này bần đạo đương nhiên không có lý giải giỏi bằng Lý Thánh Tử!
- Đó là tự nhiên.
Lý Nhiên không cho là nhục, phản bác cho rằng là quang vinh.
Hắn chắp tay sau lưng đi dạo trong phòng, tìm chỗ có ánh sáng tốt nhất, phất phất tay, một cái giường lớn lăng không xuất hiện. Thấy một màn như vậy, Dịch Thanh Lam khó hiểu nói:
- Lý Thánh Tử, ngươi đây là đang làm cái gì?
- Nghỉ ngơi nha.
Lý Nhiên nói ra:
- Dịch đạo trưởng ưa thích ngủ trên mặt đất, nhưng ta không thể làm được.
Nàng ta hơi nhíu mày lại:
- Nhưng tại sao ngươi lại phải nghỉ ngơi trong gian phòng của bần đạo?
Lý Nhiên ra vẻ đương nhiên nói:
- Gian phòng của ta đã sụp, Dịch đạo trưởng cũng không thể để ta ngủ ở bên ngoài chứ?
- Bần đạo sẽ an bài gian phòng mới cho ngươi.
- Dịch đạo trưởng đừng khách khí, ta là người không kén chọn, ở đâu đều giống nhau.
- ...
Dịch Thanh Lam vuốt vuốt mi tâm.
Gia hỏa này thật sự là quá không hợp thói thường.
Nàng ta do dự một chút, nói ra:
- Lý Thánh Tử, thần hồn ngươi đã phục hồi như cũ, bần đạo vẫn nên tiễn đưa ngươi quay trở lại Tông môn.
Lý Nhiên nhướng mày:
- Dịch đạo trưởng đây là muốn đuổi ta đi?
- Thế thì cũng không phải...
Lúc này, Lâm Lang Nguyệt cẩn thận từng li từng tí nói:
- Sư tôn, Lý Thánh Tử hôm nay khẳng định tiêu hao khí lực rất lớn, hay là để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt vài ngày nha.
Lý Nhiên cười tủm tỉm nói:
- Ngươi xem, vẫn là Lâm Thủ Tịch biết rõ thương người. Không giống khối băng nào đó, qua cầu rút ván, trở mình vô tình, kéo quần lên không nhận người...
- Kéo, kéo quần lên?
Dịch Thanh Lam nắm chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy.
Tiểu tặc vô sỉ này lại đang nói hươu nói vượn!
- Hôm nay vừa kể chuyện xưa vừa niệm chú, thật đúng là thật mệt mỏi.
Lý Nhiên nói xong thì nằm ở trên giường, một bộ dạng mỏi mệt không chịu nổi.
Mệt mỏi?
Dịch Thanh Lam lắc đầu.
Gia hỏa này khí huyết dồi dào, linh lực tràn đầy, thần hồn còn mạnh mẽ hơn Phần Thần Cảnh, ở đâu mà có nửa điểm mệt mỏi?
Trạng thái này quả thực phải gọi là quá tốt!
Nhưng Lâm Lang Nguyệt lại khẩn trương lên. Nàng ta ân cần hỏi han:
- Lý Thánh Tử, ngươi không sao chớ?