Chương 292. Bần đạo không đáng yêu chút nào! (2)
Lâm Lang Nguyệt vừa thẹn vừa vội, nàng ta hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
Mặt dày như Lý Nhiên cũng đỏ lên, hắn nói.
- Ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta đang nói chuyện tu hành và thăm dò Thiên Đạo đó.
Dịch Thanh Lam khẽ trừng mắt lườm hắn một cái.
Bần đạo tin ngươi mới lạ đó!
Nếu ta mà đến chậm một bước có khi hai người đã chạm vào nhau rồi ấy chứ!
Nàng ta không khỏi có chút tức giận rồi hừ lạnh mà nói.
- Được, vậy hai người tiếp tục thảo luận đi, bần đạo ngồi thiền ngay ở đây nhân tiện dự thính một lúc.
Lý Nhiên bất đắc dĩ nhìn sang Lâm Lang Nguyệt.
- Có vẻ hôm nay không có cách nào thăm dò, chúng ta hẹn ngày khác vậy.
Lúc này Lâm Lang Nguyệt còn có thể ngồi yên sao?
Mặt nàng ta xấu hổ đã đỏ giống như quả táo, nàng ta nhảy từ trên giường rồi lập tức che mặt chạy ra ngoài.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Bỗng nhiên Dịch Thanh Lam lại có chút khẩn trương.
Cảnh tượng ở trước mắt chẳng phải giống như đúc với ảo cảnh trong tâm ma kia hay sao?
- Khối băng à...
Giọng nói của Lý Nhiên vang lên.
Dịch Thanh Lam bị làm cho kinh sợ, ngay cả đối thoại cũng giống nhau sao?
Nàng ta phản xạ có điều kiện nói.
- Ta không cho ngươi cử động, cấm ngươi cởi quần áo!
- Hả?
Vẻ mặt Lý Nhiên trở nên ngơ ngác.
- Vì sao ta phải cởi quần áo cơ chứ?
- Khụ khụ, không có gì.
Khuôn mặt Dịch Thanh Lam sau tấm mạng che mắt có chút hồng.
Nàng ta đi qua tâm ma nên cũng đã biết tư tưởng ở sâu trong nội tâm của chính mình, vì vậy mà lại càng bối rối hơn lúc trước.
Thậm chí nàng ta còn không biết chính mình nên đối mặt với Lý Nhiên thế nào.
- Bần đạo là tâm ma của hắn, hắn là tâm ma của bần đạo. Đây là chuyện gì vậy...
Dịch Thanh Lam nhịn không được mà lại suy nghĩ miên man.
Lý Nhiên không phát hiện ra sự khác thường của nàng ta mà tiếp tục nói.
- Về cơ bản thì thần hồn của ta đã khôi phục rồi, ngày mai ngươi đưa ta quay về tông môn đi.
Dịch Thanh Lam sững sờ.
- Ngươi phải quay về sao?
Lý Nhiên cười cười.
- Sao thế, Dịch đạo tưởng luyến tiếc ta à?
- Lý Thánh Tử nghĩ nhiều quá rồi, bần đạo vui vẻ còn không kịp nữa đấy.
Dịch Tham Lam nói tiếp.
- Sáng mai bần đạo lập tức để ngươi rời đi.
Lý Nhiên gật đầu đáp.
- Vậy làm phiền Dịch đạo trưởng.
Vẻ mặt Dịch Thanh Lam nhìn hắn vẫn rất bình tĩnh, trong lòng nàng ta bỗng xuất hiện cảm giác khó tả.
- Lý Thánh tử khách sáo quá.
Nàng ta nói dứt lời liền đứng dậy đi ra ngoài.
- Dịch đạo trưởng.
Lý Nhiên gọi với theo nàng ta.
Dịch Thanh Lam ngừng chân nhưng lại không quay đầu lại, nàng ta hỏi.
- Có chuyện gì thế?
Lý Nhiên cười đáp.
- Có ai đã nói với ngươi rằng thật ra ngươi cũng rất đáng yêu chưa?
- Có thể là dễ thương chẳng hạn?
Thân thể Dịch Thanh Lam run lên, nàng ta có chút bối rối.
- Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì thế, bần đạo đáng yêu ở đâu chứ?
- Bộ dáng bây giờ của ngươi rất đáng yêu.
- Nói xạo!
Dịch Thanh Lam đẩy cửa đi ra ngoài.
Nàng ta dựa vào vách tường để cố gắng hồi phục hô hấp.
Ở trong mắt người khác, nàng ta chính là một người vừa nhạt nhẽo lại vừa lạnh lùng, mãi cho tới bây giờ cũng chưa có ai dùng loại từ như vậy để nói với nàng ta.
- Bần đạo không đáng yêu chút nào!
Nàng ta ôm ngực mà trái tim vẫn đập dữ dội.
- Đây đúng là một tên không biết xấu hổ!
Sáng sớm ngày thứ hai.
Đại điện Bạch Vân Phong.
Các trưởng lão chấp sự của Thiên Xu Viện đều tề tụ ở nơi này, ánh mắt nhìn về phía nam nhân ở bên trong đại điện.
Thánh Tử Ma Đạo Lý Nhiên.
Lần đầu tiên mọi người gặp mặt hắn cũng là ở nơi này, nhưng bầu không khí hai lần lại hoàn toàn khác biệt.
Lúc ban đầu, bởi vì thân phận Ma Đạo, trong lòng các trưởng lão đều có sự đề phòng, còn mang theo một tia khinh thường nhẹ.
Dù sao thì chính ma đối lập, các nàng ấy lại là Tu Hành Giả kiên định với chính đạo, coi như Lý Nhiên có ân đối với Thiên Xu Viện thì cũng rất khó loại bỏ được thành kiến trong lòng.
Nhưng những chuyện phát sinh tiếp theo lại lật đổ hoàn toàn quan điểm của các nàng ấy.
Lý Nhiên vì cứu Lâm Thủ Tịch mà không tiếc liều mình lao vào chỗ chết, hơn nữa vì để đạo tâm vững chắc mà, tự mình làm tổn thương thần hồn, tạm thời mất đi tu vi.
Tinh thần vì người quên mình lần này, không nói đến các chính đạo còn lại, chỉ tính trong đồng môn lại có mấy người có thể làm được.
Mà Lý Nhiên lại càng cho thấy thiên phú và thực lực khủng khiếp.
Pháp Tướng Kim Thân to lớn kia, tam pháp Phật, Đạo, Ma đều quy về một thân, phảng phất còn có Thanh Tâm Chú của Đại Đạo Chi Âm nữa...
Tất cả đều khiến trong lòng các trưởng lão chấn động sâu sắc.
Anh tuấn tiêu sái, thiên phú tuyệt luân, lại có tinh thần hy sinh quên mình vì người khác.
Thiếu niên hoạt bát như vậy, quả thật là quá đả động đến trái tim của những lão đạo cô này rồi!
Thậm chí các nàng ấy cảm thấy, Lý Nhiên cứ mãi ở lại Thiên Tu Viện cũng không tệ.
- Lý Thánh Tử.