Chương 294. Dịch Thanh Lam bối rối, nguy cơ trong rừng rậm!
Nàng ta hắng giọng một cái, lạnh lùng nói:
- Được rồi, đưa tiễn tới đây thôi, thời gian không còn sớm nữa, đừng làm chậm trễ hành trình quay về của Lý Thánh Tử.
Chưởng môn cũng đã lên tiếng rồi, các chấp sự cũng ngoan ngoãn lui về phía sau.
Dịch Thanh Lam đi xuống đài cao.
- Lý Thánh Tử, chúng ta xuất phát thôi.
- Được.
Lý Nhiên gật đầu, bay theo nàng ta ra khỏi đại điện.
Lâm Lang Nguyệt nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, không khỏi xoa xoa đầu của mình, cảm thấy có hơi kỳ lạ.
- Sư tôn dường như có chỗ nào đó rất kỳ lạ?
...
Trên đỉnh núi.
Ánh mắt Dịch Thanh Lam bình tĩnh mà nhìn Lý Nhiên.
- Cảm tạ Lý Thánh Tử đã ra tay tương trợ, để bần đạo tiễn ngươi trở về đi.
Lý Nhiên cười híp mắt nói:
- Ta đã giúp đỡ Dịch đạo tưởng một chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không tặng cho ta chút lễ vật nào sao?
Dịch Thanh Lam lắc đầu nói:
- Ngươi đã hấp thu hơn tám phần hồn lực của Đạo Tuyệt Tử Địa, điều này đã hoàn toàn triệt tiêu mối nhân tình giữa ta và ngươi rồi.
Hồn lực dồi dào đó không chỉ làm cho hắn đề thăng vô cùng lớn mà con đường tu luyện sau này lại càng là một mảnh đường bằng phẳng.
Mà tâm ma tiêu tán bên trong Đạo Tuyệt Tử Địa ít nhất cũng phải tới mấy trăm năm mới có thể khôi phục lại được. Đây đúng thật đã là một phần hậu lễ rồi.
Mặc dù không phải nàng ta chủ động tặng.
Lý Nhiên thở dài nói:
- Quả nhiên, Dịch đạo trưởng vẫn lạnh nhạt như vậy.
- Lạnh nhạt?
Dịch Thanh Lam yên lặng siết chặt tay ở sau lưng.
Trong lòng Dịch Thanh Lam đột nhiên cảm thấy có chút ấm ức.
Ngày hôm qua còn nói mình đáng yêu, sao hôm nay đã trở nên lạnh lùng rồi?
Mặc dù nàng ta cũng không thân thiết với Lý Nhiên nhưng đã âm thầm làm rất nhiều chuyện vì hắn.
Thậm chí còn không tiếc giằng co với Thịnh Diệp, trở mặt với Trần Uẩn Đạo ngay tại chỗ.
Vẻ ngoài nàng ta lạnh nhạt cũng là vì tính cách trời sinh đã như vậy, lại cộng thêm việc tu luyện Vong Tình Đạo nên khó tránh khỏi sẽ khiến người khác cảm thấy xa cách.
Nhưng cũng không thể dùng từ “lạnh lùng” để hình dung chứ?
- Chẳng lẽ bởi vì bần đạo không tặng quà cho ngươi? Được, ngươi cảm thấy lạnh lùng thì lạnh lùng! Bần đạo cũng không quan tâm.
Dịch Thanh Lam quay đầu lại không nhìn hắn nữa.
Trên mặt không biểu hiện cảm xúc gì nhưng trong lòng lại chua xót.
- Cái tên không có lương tâm này!
Lý Nhiên cũng không phát hiện ra sự bất thường của nàng ta, lắc đầu nói:
- Lễ vật cũng không quan trọng, quan trọng là… tâm ý.
Dịch Thanh Lam liếc nhìn hắn, hừ lạnh nói:
- Bần đạo vốn không có tâm ý gì với ngươi!
Lý Nhiên nói:
- Cho nên ta mới nói Dịch đạo trưởng lạnh lùng. Trong lòng ta rất luyến tiếc ngươi, nhưng ngươi lại hận không thể nhanh chóng tiễn ta đi.
- Luyến tiếc ta?
Trái tim Dịch Thanh Lam bỗng nhảy lên, lắp bắp nói:
- Ngươi, ngươi đừng nói hươu nói vượn, bần đạo thấy ngươi rõ ràng là luyến tiếc những tiểu chấp sự kia!
Lý Nhiên chân thành nói:
- Ta không nói bậy. Ta còn chuẩn bị lễ vật dành riêng cho Dịch đạo trưởng đấy!
- Lễ vật? Cho bần đạo?
Trong mắt Dịch Thanh Lam thoảng qua một tia mừng rỡ, khóe miệng sau khăn che mặt đã hơi cong lên.
Rõ ràng trong mắt đều là mong chờ nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói:
- Bần đạo mới không cần lễ vật của ngươi.
- Đây chính là do ta tỉ mỉ chuẩn bị, Dịch đạo trưởng thật sự không muốn sao?
- ... Khụ khụ. Ngươi đã chuẩn bị xong rồi thì bần đạo miễn cưỡng nhận lấy vậy.
Lý Nhiên nhìn dáng vẻ miệng nói không cần nhưng trong lòng lại rất muốn của nàng ta thì ý cười trong mắt càng đậm hơn.
Hắn tiến về phía trước một bước, dang hai cánh tay của mình ra.
Dịch Thanh Lam sửng sốt.
- Đây là ý gì?
Lý Nhiên nghiêm túc nói:
- Đây chính là lễ vật ta chuẩn bị. Một cái ôm nhiệt tình.
- ...
Hàng mày của Dịch Thanh Lam xoắn lại một đường.
Ngươi gọi cái này là tỉ mỉ chuẩn bị?
Nàng ta biết ngay tên này không đáng tin mà!
- Bỏ đi, bần đạo không cần…
Nàng ta còn chưa nói xong thì vẻ mặt đột nhiên cứng đờ.
Chỉ thấy Lý Nhiên kết nối hồng tuyến, dùng sức gãi lên cổ tay một cái.
Một sự rung động đến từ sâu thẳm trong tâm hồn khiến nàng ta thoáng ngây ra.
Nhân cơ hội này, Lý Nhiên bước lên phía trước ôm nàng ta vào lòng.
Thân thể Dịch Thanh Lam lập tức trở nên căng thẳng, trái tim đập mãnh liệt, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn.
Nàng ta xấu hổ và tức muốn chết nói:
- Tiểu tặc này mau buông bần đạo ra!
Vừa định đưa tay đẩy đối phương ra thì lại nghe Lý Nhiên nhẹ giọng nói:
- Dịch đạo trưởng, ta sẽ nhớ ngươi.
Dịch Thanh Lam giật mình.
Tất cả những chuyện xảy ra giữa hai người chợt hiện lên trong đầu, đột nhiên nàng ta cảm thấy cả người chẳng còn chút sức lực nào.
Nàng ta đỏ mặt nghiêng đầu đi.
- Bần đạo sẽ không nhớ ngươi.
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng lại không hề giãy giụa mà để mặc cho hắn ôm.
Một lát sau, Lý Nhiên buông lỏng tay ra.
Lúc này Dịch Thanh Lam mới thở phào nhẹ nhõm.
- May mắn là hắn không có hành động gì quá đáng, nếu không bần đạo…