Chương 297. Thiên Ma sáu tay, thôn phệ Phân Thần!
Lý Nhiên lập tức hiểu ra.
- Xem ra Tần Thánh Nữ đã gặp phải phiền phức rồi.
Tần Như Yên gật đầu, bất đắc dĩ nói:
- Hơn nữa còn là phiền phức muốn chết.
Trong lòng nàng ta cũng hơi lo sợ.
Lý Nhiên có năng lực chém giết Phân Thần vượt cấp nhưng đó là vì cứu Nhạc Kiếm Ly nên mới ra tay.
- Hắn có thể tình nguyện vì mình mà mạo hiểm như vậy sao?
Lý Nhiên vuốt cằm, đánh giá Tạ chấp sự.
- Tên gia hỏa này cũng không dễ đối phó.
Tần Như Yên nói đúng sự thật:
- Phân Thần đỉnh phong, là một kẻ địch mạnh.
Lý Nhiên suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Nếu như ta giúp ngươi giết hắn ta thì ngươi dự định cảm tạ ta thế nào?
Tần Như Yên có hơi sửng sốt, sau đó khóe miệng cong lên, nũng nịu nói:
- Nô gia tùy ngươi xử trí, Lý Thánh Tử muốn như thế nào cũng được.
- Cắt, lại là cái bộ dáng này.
Lý Nhiên tức giận lườm nàng ta một cái.
Tạ chấp sự và Trình Ngọc Châu nhìn nhau, hàng mày nhíu chặt lại.
Sao Lý Nhiên lại đến đây?
Tên gia hỏa này cũng không dễ chọc vào.
Dường như quan hệ của Tần Như Yên với hắn cũng không tầm thường, lỡ như thực sự xảy ra xung đột với ma tử này thì cũng không phải chuyện tốt gì với bọn họ.
Tạ chấp sự chắp tay nói:
- Lý Thánh Tử, đại danh lừng lẫy. Tại hạ Tạ Phi Nguyên, chính là chấp sự của nội đường Hợp Hoan Tông.
Hắn ta cúi người rất thấp, chính là không muốn đắc tội với người này.
- Ồ, là đồng môn của ngươi à?
Lý Nhiên kinh ngạc nhìn Tần Như Yên.
Tần Như Yên bất đắc dĩ nói:
- Ta trước đây đã nói với Lý Thánh Tử, đồng môn tương tàn là chuyện bình thường của Ma Đạo.
Tạ Phi Nguyên tiếp tục nói:
- Đây là chuyện riêng trong tông môn ta, xin Lý Thánh Tử tạm thời tránh đi, miễn cho giữa hai tông không xảy ra hiểu lầm gì.
Hắn ta cố ý nâng tông môn lên cao chính là không muốn Lý Nhiên nhúng tay vào.
- Hiểu lầm?
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Các ngươi sắp thành người chết rồi, còn có hiểu lầm gì nữa?
Tạ Phi Nguyên cau mày lại, lạnh lùng nói:
- Lý Thánh Tử đây là muốn nhúng tay vào chuyện của Hợp Hoan Tông sao? Cho dù ngươi là Thánh Tử thì cũng phải phân rõ phải trái!
Lý Nhiên thản nhiên nói:
- Ta tới là làm chỗ dựa cho nàng, không phải tới phân rõ phải trái với ngươi.
- Ngươi!
Tạ Phi Nguyên biến sắc.
Tần Như Yên kinh ngạc nhìn Lý Nhiên.
- Không phải đến giảng đạo lý mà đến làm chỗ dựa cho ta?
Từ nhỏ nàng ta đã lớn lên trong Ma Môn, mọi người xung quanh đều hám lợi, ích kỷ đến cực điểm.
Cho dù là sư huynh sư muội đồng môn cũng phải luôn để phòng, không biết lúc nào sẽ bị đâm một đao.
Chỉ có trở nên tàn nhẫn, ích kỷ hơn những người khác mới có thể bảo vệ bản thân sống sót trong hoàn cảnh như vậy.
Cho dù là tông chủ Liễu Tầm Hoan cực kỳ thưởng thức nàng ta nhưng cũng chưa bao giờ coi nàng ta là người thân.
Nói cho cùng thì cũng chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Đã quen nhìn thấy những khuôn mặt tươi cười giả tạo, đây là lần đầu tiên có người đứng chắn trước người nàng ta như vậy.
Còn có vẻ mặt chân thành khi nói sẽ làm chỗ dựa cho nàng ta.
- Thảo nào Nhạc Kiếm Ly không để ý đến chính ma khác biệt, mặc kệ tất cả đều muốn ở cùng với hắn, Lý Nhiên… đúng là một nam nhân đặc biệt.
Nhìn tấm lưng cao lớn kia, trong lòng Tần Như Yên cảm nhận được sự ấm áp tràn ngập trong lòng trước nay chưa từng.
Sắc mặt Tạ Phi Nguyên càng trở nên âm trầm hơn, cất giọng nói:
- Lý Thánh Tử đây là nhất định phải xen vào chuyện của người khác sao?
Lý Nhiên thản nhiên nói:
- Ta chắc chắn sẽ bảo vệ Tần Như Yên!
Trước đây hắn bị kẹt trong mật thất, là Tần Như Yên không ngại xa xôi vạn dặm vượt qua Hạo Thổ, đến báo tin cho Lãnh Vô Yên.
Trong lòng hắn vẫn luôn ghi nhớ phần ân tình này.
- Bảo vệ nàng ta?
Tạ Phi Nguyên cười hung ác.
- Lý Thánh Tử không phải tự đề cao mình quá đấy chứ? Chỉ là một Nguyên Anh mà cũng xứng kêu gào với ta?
Tên đã lên dây, không thể không bắn.
Hôm nay cho dù là U La Điện Thánh Tử thì hắn ta cũng phải giết!
- Phân Thần thì sao?
Lý Nhiên chẳng chút quan tâm.
- Cũng không phải lão tử chưa từng giết!
Hắn bước về phía trước một bước, bùn đất dưới chân bắn ra tung tóe, thân hình lập tức xuất hiện ở phía sau Tạ Phi Nguyên.
Nắm tay mang theo huyết khí hùng hậu, ầm ầm đập tới!
Tạ Phi Nguyên muốn đưa tay ra đỡ lấy nhưng lại bị một quyền này đập bay ra ngoài!
Rầm rầm!
Thân hình liên tục đụng gãy vài gốc cây mới dừng lại.
Sắc mặt Tạ Phi Nguyên tái nhợt, sắc mặt chấn động.
Không phải tên này tu đạo sao, khí lực này cũng quá lớn rồi!
Lý Nhiên không cho hắn ta cơ hội thở dốc, huyết khí bao phủ toàn thân như sao băng huyết sắc rơi đập xuống!
Trong lúc nhất thời, gió lớn nổi lên trong khu rừng, đạo pháp ầm ầm tuôn ra!
Tạ Phi Nguyên càng đánh càng sợ hãi.
Chênh lệch lớn nhất giữa Phân Thần và Nguyên Anh, ngoại trừ thần hồn và pháp tướng ra thì chính là cấp độ tinh thuần của linh lực.