Chương 37. Giao dịch của Tiêu Thanh Ca!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tiêu Thanh Ca nhìn về phía Lý Nhiên quần áo trắng tuyết, giọng nói có căng lên.
So với hùng yêu, nam nhân này mới là quái vật!
Lý Nhiên thu hồi Vân Linh Thương, bạch quang trong lòng bàn tay lặng yên tiêu tán.
Hùng yêu này rất mạnh.
Đánh đạo pháp tầm thường tới căn bản không đánh thủng phòng ngự của nó được, một chưởng mạnh mẽ của nó ngay cả cao thủ Kim Đan cũng không dám đón đỡ.
Nếu ở ngoài Thập Vạn Đại Sơn, tuyệt đối là một tồn tại giống boss.
Đáng tiếc, người nó gặp được là Lý Thiên.
Hàng Ma Quang Minh Quyền khắc chế toàn bộ yêu ma tai họa, hơn nữa Vân Linh Thương pháp sắc bén, thương ý vô đúc.
Một thương trực tiếp giết chết một mạng!
...
Đệ tử U La điện dẫn đầu phản ứng lại, hoan hô hướng về phía Lý Nhiên.
- Thánh Tử đại nhân quá mạnh!
- Mẹ ta ơi, vừa rồi thiếu chút nữa ta bị dọa đái ra!
- Con hùng yêu lớn kia lại có thể trực tiếp bị bổ ra!
- Thánh Tử đại nhân giỏi nhất!
- Đây là thiên tài mạnh nhất hạo thổ sao? Yêu yêu!
...
Trên mặt bọn họ tràn đầy may mắn sống sót sau tai nạn.
Ánh mắt nhìn về Lý Nhiên cũng tràn ngập sùng bái và quý mến.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhóm đệ tử này sẽ trở thành fan não tàn ngoan cố của hắn…
- Thánh Tử đại nhân!
Lộc Hân Nhiên mạnh mẽ chui vào lòng ngực hắn, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy:
- Hu hu ~ vừa rồi thật dọa người, ta rất lo lắng cho ngươi...
- Phải không?
- Vâng!
Lộc Hân Nhiên khóc đến lê hoa đái vũ*, tay phải không thành thật gãi gãi trên lồng ngực hắn.
(*Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. Cre: Google)
- ...
Lý Nhiên nhếch khóe miệng.
- Loại thời điểm này ngươi cũng không quên chấm mút?
Lý Nhiên cầm lấy áo xách nàng ta đứng lên, trực tiếp một cước đá bay ra ngoài.
Lộc Hân Nhiên: ┌(. д. )┐
...
Tiêu Thanh Ca nghe tiếng bọn họ hoan hô, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Nàng ta đi đến trước mặt mọi người, cúi đầu một cái thật sâu.
- Ta bị hùng yêu tập kích, hoảng loạn chạy trốn tới nơi này, làm hại các ngươi lâm vào nguy hiểm... Thật xin lỗi!
Trong lời nói tràn đầy áy náy.
Người nào làm người đó chịu.
Cho dù hiện tại nàng ta là phàm nhân, cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình.
Nhưng các đệ tử U La điện cũng không trách cứ nàng ta.
Hành động tự sát vừa rồi của nàng ta giành được thiện cảm của rất nhiều người.
- Không có gì đâu, đều đã qua.
- Cô nương ngươi cũng không phải cố ý.
- Có Thánh Tử đại nhân ở đây, không có nguy hiểm gì đâu!
- Cô nương, ngươi không sao chứ?
...
Đám đệ tử mới ra đời không lâu này ngược lại còn an ủi nàng.
- Thánh Tử?
Tiêu Thanh Ca nhìn về phía Lý Nhiên đang nghiên cứu ăn tay gấu như thế nào.
Trong mắt hiện lên một tia tò mò.
- Nghĩ đến những người này hẳn là đệ tử sai vặt của tông môn, mà hắn chính là Thánh Tử truyền nhân... Không biết người nào, thật sự rất mạnh!
Một thương đẹp mắt kia khắc chặt trong đầu nàng ta.
Tiêu Thanh Ca đi đến bên người Lý Nhiên, cúi đầu nói:
- Cảm ơn tiền bối ra tay tương trợ, nếu không có Ngài, chỉ sợ ta đã vùi thân trong bụng Gấu! Đại ân đại đức, tại hạ suốt đời khó quên!
Người này tuy rằng nhìn trẻ tuổi, nhưng ai biết có phải là lão tiền bối có thuật Trú Nhan hay không?
Tiêu Thanh Ca không dám khinh thường.
Lý Nhiên liếc nhìn nàng, nhíu mày:
- Phàm nhân?
Trên người nàng không có một tia linh lực dao động, tuyệt đối không có khả năng là người tu hành.
Phàm nhân lại có thể dám đi vào Thập Vạn Đại Sơn, còn có thể còn sống đi tới nơi này, quả thật là điều viển vông.
Tiêu Thanh Ca biết suy nghĩ trong lòng hắn, thấp giọng nói:
- Ta có lý do không thể không đi vào nơi này, có thể sống đến bây giờ, đơn giản là bởi vì vận khí tốt mà thôi…
Lý Nhiên gật đầu nói:
- Vậy chúc vận khí của ngươi luôn tốt thêm nữa.
Hiển nhiên không cảm thấy hứng thú với lai lịch của nàng ta.
Tiểu Thanh Ca hiểu được.
Đối phương đây là hạ lệnh đuổi khách.
Lẽ ra đối phương cứu nàng ta một mạng, còn không trách tội nàng ta, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Nhưng ở gần bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn đã gặp được hùng yêu khủng bố như vậy, khoảng cách muốn đi sâu vào bí cảnh còn hơn mười dặm, xác suất nàng còn sống được đến đó gần như là số không.
- Làm sao bây giờ...
Trong lúc nhất thời nàng ta có chút do dự.
Chân mày Lý Nhiên cau lại:
- Thế nào, còn cần ta tiễn ngươi?
Tiêu Thanh Ca cắn răng nói:
- Tại hạ cả gan, muốn làm một giao dịch với tiền bối!
- Không có hứng thú.
- Là về bí cảnh sắp mở ra, trong đó có truyền thừa của Tiên Đế thượng cổ!
Nàng ta suy nghĩ cẩn thận, chỉ dựa vào chính nàng ta căn bản là không tiếp xúc đến bí cảnh được.
Còn không bằng hợp tác với người có thực lực, như vậy bản thân cũng có thể nhiều hơn một cơ hội.
- Truyền thừa Tiên Đế?
Lý Nhiên lắc đầu:
- Ngươi chẳng qua chỉ là một phàm nhân, dựa vào cái gì ta phải tin tưởng ngươi?
- Bởi vì...
Tiêu Thanh Ca muốn nói ra lai lịch của bản thân, nhưng lại sợ đưa tới họa sát thân.