Chương 42. Chọn ra hai người xem may mắn
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thiếu nữ thanh y dựa vào thân cây, trong lòng ôm một thanh trường kiếm.
Nàng ta buộc tóc đuôi ngựa thật cao, một lọn tóc rũ xuống bên tai, lúc này tầm mắt buông xuống, không có ý định giao lưu với bất kỳ người nào.
Tống Thanh Tùng nhìn nàng ta, mỉm cười nói.
- Không ngờ Nhạc tiên tử cũng tới, Vạn Kiếm Các cũng cảm thấy hứng thú với bí cảnh này sao?
- Sao thế, Thần Đạo Cung của ngươi tới được mà Vạn Kiếm Các của ta lại không tới được sao?
Thiếu nữ thanh y cũng không ngẩng đầu lên, trong giọng nói tràn ngập mùi thuốc súng.
Trong mắt Tống Thanh Tùng lóe lên một tia khó chịu, nhưng vẫn mỉm cười nói.
- Nhạc tiên tử hiểu lầm rồi, trong bí cảnh nguy cơ tứ phía, có ngươi đồng hành ta cũng có thể yên tâm chút ít.
Thiếu nữ thanh y không nói gì nữa.
Tống Thanh Tùng cũng sẽ không tự mình chuốc lấy nhục nhã, quay đầu nói.
- Bí cảnh lần này có thể chịu tải mười người tiến nhập, mà vừa hay ở đây có đủ mười người, ngược lại cũng không có gì phải tranh luận cả.
Mọi người nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy là tốt nhất, không cần vì danh ngạch mà chém giết lẫn nhau, có thể tiến nhập bí cảnh với trạng thái cao nhất.
Trong bí cảnh nguy cơ tứ phía, ngoại trừ Tiên Duyên còn có sát khí, một con bài chưa lật là có thêm một phần bảo đảm.
- Quan trọng nhất là, ở đây đều là đồng bào chính đạo, không có một ma giáo yêu nhân nào, đây đúng là một chuyện rất may mắn.
Tống Thanh Tùng nói.
- Không sai, mọi người đều là người trong đồng đạo.
- Ít nhất không cần lo lắng có người đâm sau lưng.
- Chúng ta chỉ cần an tâm nghe theo sự lãnh đạo của Tống sư huynh là được.
- Tống sư huynh nhất định sẽ bảo vệ mọi người.
Những người còn lại sôi nổi phụ họa nịnh nọt nói.
Tống Thanh Tùng thoả mãn gật đầu.
- Nếu đã như vậy, vậy thì đợi bí cảnh mở ra...
Lời nói còn chưa dứt, mặt đất đột nhiên rung lắc kịch liệt.
Một trận cuồng phong gào thét, cây cối bị nhổ tận gốc, thể thể của bọn họ đều chênh vênh!
- Linh lực thật dồi dào!
Thiếu nữ thanh y đột nhiên ngẩng đầu lên.
Vù!
Một bóng đen mang theo kình phong đập tới!
- Cẩn thận!
Đám người vội vàng né tránh, bóng đen “rầm” một tiếng đập xuống đất, tạo thành một mảng bụi mù mịt.
- Thứ gì vậy?
Đợi bụi mù tan đi, thứ trên đất cũng lộ ra chân diện mục.
Vậy mà là một con Xích Diễm Hổ!
Nhưng mà lúc này thân thể nó lõm xuống, xương cốt nát hết, sắp chết.
- Đây chính là yêu thú Kim Đan cảnh, là ai có cự lực kinh khủng như vậy chứ?
Có người run rẩy nói.
Tống Thanh Tùng chau mày.
- Chẳng lẽ là bí cảnh mở ra, kinh động đến Thú Vương tận sâu bên trong rừng cây sao?
Phản ứng đầu tiên của hắn ta chính là yêu thú làm.
Nếu như là Tu Hành Giả, vậy thì cũng quá kinh khủng rồi!
Lúc mọi người bàn luận sôi nổi, thiếu nữ thanh y đột nhiên lên tiếng nói.
- Có người tới.
- Hả?
Bọn họ nhìn theo phương hướng mà Xích Diễm Hổ bay tới, chỉ thấy có hai người đang chậm rãi đi tới.
Nam thân hình cao ngất, dung mạo tuấn mỹ.
Tên còn lại thì quấn áo bào trắng, mũ kéo xuống rất thấp, không nhìn rõ tướng mạo, chỉ có thể từ vóc người nhìn ra được là một nữ nhân.
- Khá lắm, một cước mà đá xa được như vậy?
Lý Nhiên đi tới ngồi xổm xuống, đưa tay lay Xích Diễm Hổ một cái.
Trong con ngươi nó tràn đầy sợ hãi, giùng giằng muốn chạy trốn, nhưng cả người xương cốt đều tan nát, căn bản không dùng được một chút sức lực nào.
Quỳ rạp trên mặt đất nức nở, giống như đang cầu xin tha, không có chút tư thái nào của yêu thú Kim Đan.
Nhưng thương thế thực sự quá nặng, khí tức càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng hoàn toàn nhắm hai mắt lại.
Lý Nhiên lắc đầu.
- Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như vậy chứ?
Nhìn thấy một màn này, ánh mắt mọi người đều chấn động.
Rất rõ ràng, Hổ yêu này chết ở trong tay hắn, nhưng mà trông thiếu niên này tuổi không lớn lắm, sao có thể chứ?
- Một cước... Đá chết?
Trong lòng bọn họ có chút sợ hãi.
Lý Nhiên đứng lên.
- Ôi chao, náo nhiệt thế? Không phải các ngươi cũng muốn tiến vào bí cảnh chứ?
Trong lòng mọi người nhảy dựng lên.
Nghe ý tứ của lời này, hắn cũng muốn tiến vào bí cảnh sao?
Nhưng số người không đủ!
Lúc này, Tống Thanh Tùng chắp tay nói.
- Tại hạ đệ tử đích truyền của Thần Đạo Cung, Tống Thanh Tùng, xin hỏi cao danh đại tính của các hạ?
- U La Điện, Lý Nhiên.
Lý Nhiên tùy ý nói.
- Cái gì?
- Ngươi là Lý Nhiên?
Trong nháy mắt đám người sục sôi, mọi người cùng xoát soạt lui về sau một bước!
Ngay cả thiếu nữ thanh y bên cạnh, cũng trợn to con ngươi, chăm chú nhìn Lý Nhiên.
Lại là hắn!
Thiếu niên trước mắt này, chính là ma đạo Thánh Tử có thiên phú siêu tuyệt!
Mười bảy tuổi Kim Đan, là sự tồn tại có một không hai của toàn bộ hạo thổ!
Vừa mới nói trong đoàn người không có người của Ma Giáo, vậy mà đã có một tên độc ác đến rồi?
- Phiền phức rồi…
Giọng nói của Tống Thanh Tùng có chút căng lên, hơi lui lại một bước, hiển nhiên không tình nguyện làm chim đầu đàn xuất thủ.
Người có tên cây có bóng,
Đệ nhất thiên tài không dễ trêu chọc như vậy đâu!
Ngược lại Lý Nhiên cũng không thèm để ý.