Chương 51. Không ai có thể hiểu việc hái thuốc hơn ta! (2)
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trước tiên, tiên tài trân quý chưa chắc đã dễ thấy nhất mà làm thế nào để phân biệt được chúng cũng là một vấn đề.
Thứ hai, phương pháp hái cũng vô cùng quan trọng nên nếu như phương pháp không thích hợp thì thậm chí có thể phá hủy dược tính và đánh mất tiên khí.
Mà Lý Nhiên dốt đặc cán mai đối với thí luyện lần này nhưng hắn lại không hề có chút sốt ruột nào.
- Ta không giỏi việc hái thuốc nhưng ta lại rất thành thạo việc cướp đoạt đấy. Lát nữa ta có thể đi cướp đoạt của người khác.
Sau khi hạ quyết tâm, hắn chậm rãi đi dạo ở bên trong dược sơn.
Mà Tiêu Thanh Ca cũng đang cẩn thận tìm kiếm tung tích của Sinh Linh Quả ở bên cạnh hắn.
Chỉ sau khoảng một nén nhang, Lý Nhiên vươn vai.
- Ngươi cứ từ từ đi dạo, ta đi thu thập một ít đồ ăn.
Nói xong hắn trực tiếp bay lên trời.
- Thu thập đồ ăn sao?
Vẻ mặt Tiêu Thanh Ca vô cùng nghi ngờ.
...
Tống Thanh Tùng đi về phía bên trong dược sơn ở trước mặt.
Hắn ta chính là người lớn tuổi nhất nên có kinh nghiệm phong phú nhất trong đám Tu Hành Giả ở nơi này. Ngoài việc tu hành thì hắn ta cũng đã từng đọc lướt qua những loại tạp học khác.
Mà việc hái thuốc chính là sở trường gia truyền của hắn ta.
- Ồ, nhưng ta đã đọc thuộc “Đan Kinh”, “Thảo Dược Kinh” và “Thái Trích Học” nên không ai có thể hiểu về việc hái thuốc hơn ta!
Hắn ta tràn đầy niềm tin mà tìm kiếm khắp nơi.
Chẳng bao lâu sau, hắn ta đã thu hoạch được một thứ gì đó ở gần một nham bích.
- Thiên Niên Bạch Đằng!
- Đây chính là tiên tài có thể luyện chế ra Tịnh Hồn Đan, có thể ngưng thần tĩnh khí, có tác dụng gột rửa thần hồn!
- Bảo bối tốt!
Hắn ta thận trọng thu thập lại bằng một thủ pháp chuyên nghiệp.
Nhưng khi hắn ta đi được thêm hai bước thì hai mắt lại sáng lên.
- Cực Dương Thảo, lại là một tiên tài nữa!
- Vẻ ngoài của loại cỏ này cũng không khác gì những Tiên Thảo bình thường khác nhưng phần cuối có màu hơi phiếm hồng nên người không biết đạo này căn bản không thể phát hiện ra được!
Nụ cười của Tống Thanh Tùng càng thêm tươi rói.
Trong vòng này, chẳng những hắn ta có thể vững vàng thăng cấp mà còn có thể thu hoạch nhiều bảo bối như vậy!
Đơn giản là đầy bồn đầy bát!
Nhưng ngay khi hắn ta đang vui quên trời đất thì một bóng người xuất hiện sau lưng hắn ta rồi vỗ vào bả vai hắn ta.
- Ai vậy?
Tống Thanh Tùng lại càng thêm hoảng sợ rồi hắn ta đột nhiên xoay người lại.
Sau khi nhìn rõ người tới thì hắn ta đột nhiên trở nên căng thẳng.
- Lý Nhiên? Ngươi không cố gắng hái thuốc mà lại tới tìm ta làm gì chứ?
Lý Nhiên vò đầu.
- Ta không am hiểu việc hái thuốc này.
Lông mày Tống Thanh Tùng giật một cái, trong lòng xuất hiện dự cảm không lành.
- Cho nên ngươi tới để...
- Cướp đoạt.
Lý Nhiên nói nốt nửa câu sau.
- ...
Sắc mặt Tống Thanh Tùng tái nhợt.
- Ngươi, ngươi không thể làm như vậy được bởi vì làm như vậy là vi phạm quy tắc, còn ta dựa vào thực lực của chính mình để hái thuốc...
Lộp bộp.
Lý Nhiên siết chặt nắm đấm lại, các đốt ngón tay kêu răng rắc, vẻ mặt hắn có hơi mất kiên nhẫn.
- Ta không thể hái thuốc mà cũng không được đánh lộn với ngươi. Nhưng ta cũng không phải là người không biết nói lý lẽ nên ta cho ngươi hai lựa chọn.
- Hai lựa chọn gì chứ?
Tống Thanh Tùng nuốt một ngụm nước bọt.
- Thứ nhất là ngươi chủ động đưa thuốc cho ta.
- Lựa chọn còn lại thì sao?
- Thứ hai là bị ta đánh cho một trận no đòn, sau đó chủ động đưa thuốc cho ta.
- ...
Tống Thanh Tùng sợ run cả người, hai tay nâng nhẫn trữ vật lên.
- Ngài khách khí rồi, xin vui lòng nhận cho.
- Đi thong thả nhé.
Tống Thanh Tùng lấy tay che nắng rồi đưa mắt nhìn Lý Nhiên rời đi.
Chờ đến khi thân hình của đối phương hoàn toàn biến mất, trong nháy mắt gò má của hắn ta vặn vẹo, tức giận đến nổi trận lôi đình.
- Ta! Mẹ! Nó!
- Đáng ghét, lại dám ức hiếp người trung thực như vậy!
- Lại dám cướp đoạt trên đầu ta! Ngươi có biết ta là ai không? Ta là đệ tử đích truyền của Thần Đạo Cung, cường giả Kim Đan Kỳ, Nghĩa Bạc Vân Thiên Tống Thanh Tùng!
- Cứ chờ đến lúc ra khỏi Bí Cảnh đi, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt!
Sau khi tuỳ tiện phát tiết một trận, Tống Thanh Tùng rốt cục cũng bình tĩnh lại.
Thật ra hắn ta chỉ đang nói linh tinh mà thôi, khiến cho Lý Nhiên phải trả giá đắt sao? Hắn ta không chỉ không có thực lực đó mà còn không có cả địa vị để làm vậy.
Thần Đạo Cung là một tông môn đỉnh cấp nhưng U La Điện cũng giống như vậy.
Bản thân Tống Thanh Tùng chỉ là một đích truyền nhưng Lý Nhiên lại là Thánh Tử cao quý, là chưởng môn nhân tương lai của U La Điện!
Huống chi hắn còn có một sư tôn khủng bố...
Tông môn không thể vì hắn ta mà đi đắc tội với Sát Thần Lãnh Vô Yên kia được.
Cho nên dù có bị đánh gãy răng thì hắn ta cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
- Quên đi, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những thứ này. Cũng may mới chỉ có một nén nhang trôi qua nên ta vẫn còn đủ thời gian.
Tống Thanh Tùng ổn định tâm lý rồi bắt đầu tiếp tục hành trình hái thuốc.