Chương 53. Sự hiểu nhầm của Tiêu Thanh Ca
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Có thể đây chính là duyên phận(*).
(*) Ở đây Lý Nhiên dùng từ “猿粪”: nghĩa đen là phân vượn, nhưng 猿粪 là từ đồng âm với từ duyên phận trong tiếng Trung, nên nó cũng được sử dụng với nghĩa duyên phận, có điều là nói một cách bỡn cợt.
Lý Nhiên nhún nhún vai.
- Vậy nàng ta... là người thế nào?
Tiêu Thanh Ca hỏi.
Lý Nhiên cận thận suy nghĩ một chút.
- Thật là phức tạp. Người khác cũng không dám lại gần nàng, nhưng chỉ có ta biết, nàng căn bản không phải là loại người như người đời vẫn nghĩ. Nàng vừa dịu dàng vừa đáng yêu, chắc chắn là một nữ hài quý báu!
Người hắn nói đương nhiên là Lãnh Vô Yên.
Nhưng cũng không dám nói quá cặn kẽ, sợ Tiêu Thanh Ca đoán được, mang đến phiền toái không cần thiết.
Trong lòng Tiêu Thanh Ca vô cùng chua xót, nói.
- Ta nhớ kỹ U La Điện có lệnh cấm, không cho phép môn hạ đệ tử yêu đương thành thân, ngươi không sợ bị chưởng môn nghiêm khắc trừng trị sao?
- Đương nhiên không sợ.
Nữ bằng hữu của hắn chính là chưởng môn, hắn sợ cái rắm ấy!
Nhưng mà lời này không thể nói với Tiêu Thanh Ca được.
Lý Nhiên cân nhắc một chút, nói.
- Thân phận của chúng ta chênh lệch rất lớn, ở bên cạnh nàng ấy, chắc chắn sẽ đối mặt với những lời bịa đặt nhảm nhí. Nhưng ta không thèm quan tâm đến những thứ này, ta sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ nàng ấy thật tốt.
- Thật tốt... Vậy thì chúc phúc các ngươi.
Tiêu Thanh Ca thấp giọng nói.
Thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Lý Nhiên, nàng đột nhiên có loại xúc động muốn khóc.
Hiện tại, làm rõ thân phận cũng không có ý nghĩa gì nữa…
- Đúng rồi, các ngươi quen biết nhau lúc nào vậy?
Nàng ta vẫn không nhịn được nghe ngóng.
Lý Nhiên suy nghĩ một chút.
- Đại khái là... năm ta tám tuổi?
Bốp.
Tiêu Thanh Ca giống như bị tia chớp đánh trúng, Linh Thảo trong tay rơi đầy trên mặt đất.
- Tám tuổi?
Nàng ta kinh ngạc nhìn Lý Nhiên, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng.
Lý Nhiên gật đầu.
- Ừm, lần đầu tiên gặp mặt nàng ấy lúc đó tuổi còn rất nhỏ, không hiểu cái gì cả, mãi đến gần đây, ta mới hiểu rõ chân tâm của mình.
- Lần này ta xuống núi, chính là muốn giải quyết một vài chuyện gia đình, như vậy sau này có thể vui vẻ ở bên cạnh nàng ấy rồi.
Đợi từ hôn xong là có thể an tâm yêu đương với chưởng môn rồi!
- …
Trái tim Tiêu Thanh Ca đập rất nhanh như muốn nhảy ra ngoài!
[Quen biết lúc tám tuổi.]
Nàng ta và Lý Nhiên là bằng hữu chơi với nhau từ lúc còn tấm bé, thời gian quen biết đại khái là bảy tám tuổi.
[Người khác cũng không dám lại gần nàng quá.]
Hiện tại nàng ta mất đi tu vi, rơi xuống đám mây, vô số Tà Ma Ngoại Đạo hy vọng có được nàng ta, người khác đương nhiên không dám lại gần.
[Thân phận của chúng ta chênh lệch rất lớn, ở bên cạnh nàng ấy, chắc chắn sẽ phải đối mặt với những lời bịa đặt nhảm nhí.]
Những lời này cũng không sai. Thân phận của Lý Nhiên cao quý, mà nàng chỉ là phàm nhân, hai người ở bên nhau, quả thực sẽ bị thế nhân chỉ trỏ.
Quan trọng nhất là : [Lần này ta xuống núi, chính là muốn giải quyết một vài chuyện gia đình, như vậy sau này có thể vui vẻ ở bên cạnh nàng ấy rồi.]
Nói như vậy chắc chắn là chuyện đính ước của hai nhà rồi!
Hắn muốn thực hiện hôn ước, như vậy hai người có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau rồi!
Mỗi một cái đều có thể trùng khớp như vậy!
- Thì ra, Lý Nhiên không quên ta, hắn vẫn luôn thích ta!
Tiêu Thanh Ca mũi ê ẩm.
Trong lòng vừa ngọt ngào vừa ấm áp, sự cô đơn kìm nén trong lòng, cuối cùng cũng tìm được bến đỗ.
Tủi thân, mê man, kích động... Đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng, nàng ta nhịn không được nhào vào trong lòng Lý Nhiên trong lòng, "Oa " một tiếng khóc nấc lên.
Lý Nhiên: (⊙ _ ⊙ )
- Ta nói... Cảm động đến như vậy sao?
Hắn không khỏi vò đầu.
Thật kỳ quái.
Tiêu Thanh Ca hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu.
- Lý Nhiên, là ta đây!
- Hả?
- Thực ra ta chính là Tiêu… a!
Lời nói im bặt, Lý Nhiên một tay bịt miệng nàng ta, chau mày ngẩng đầu nhìn lại.
- Đừng lên tiếng, có người tới!
Chỉ thấy trên bầu trời xẹt qua một đạo khí lãng, có người ngự Kiếm bây như tên bắn lao đi, hạ xuống ở chỗ cách hai người không xa.
Lý Nhiên bén nhạy bắt được bóng người màu xanh kia.
- Nhạc Kiếm Ly?
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
- Xem ra lại có thức ăn rồi.
Một chỗ trong khe núi.
Nhạc Kiếm Ly nhẹ nhàng hạ xuống.
Nàng ta lấy ra một khối đá phiến hình vuông, mặt trên tự phù khắc chằng chịt như đồng hồ vậy, ở giữa một cái kim màu vàng nhỏ mảnh khẽ rung.
- Chính là chỗ này, dựa vào dấu điểm chỉ của Vạn Tượng Bàn, nơi này chắc chắn có Tiên Tài.
Tìm Linh Tầm Bảo, ngoại trừ kinh nghiệm và nhãn lực ra, cũng chỉ có thể dựa vào các pháp khí khác.
Vạn Tượng Bàn trong tay nàng ta chính là một trong số các pháp khí.
Pháp khí này có thể bắt được Tiên Khí thoát ra từ Trân Bảo, do đó tập trung phương vị, tính thực dụng vô cùng cao.
Nhạc Kiếm Ly đã dựa vào nó hái được không ít Tiên Tài.
Cho dù ở Đỉnh Cấp Tông Môn, Vạn Tượng Bàn này cũng là một bảo bối hiếm có.
Nếu như nói Tống Thanh Tùng hái thuốc dựa vào năng lực cá nhân thì Nhạc Kiếm Ly dựa vào sao năng lực...