Chương 56. Sinh Linh Quả! Lựa chọn của Tiêu Thanh Ca! (2)
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Còn có yêu cầu biến thái như vậy sao?
Lý Nhiên quan sát Tiêu Thanh Ca một chút.
- Ngươi được không đấy? Không được thì ta bắt Nhạc Kiếm Ly kia trở lại, để nàng ta tới hái.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nàng ta, chắc chắn là không có hứng thú với nam nhân, Nguyên m nhất định là tràn đầy rồi.
- Ta, ta đương nhiên được rồi!
Tiêu Thanh Ca xấu hổ giậm chân.
- Người ta mới không phải cái loại nữ nhân tùy tiện đâu!
- Được rồi, xin bắt đầu biểu diễn đi.
- Phù ~
Tiêu Thanh Ca khôi phục tâm tình, thật cẩn thận vươn tay hái quả xuống.
Khoảnh khắc Sinh Linh Quả rời khỏi cành cây, cả cây khô nhanh chóng sụp xuống, trong nháy mắt hóa thành tro bụi bay đầy trời.
Sứ mạng của nó đã hoàn thành rồi.
Về phần những tro bụi này bay đến đâu, có thể tạo ra một cây Sinh Linh Quả nữa không thì đều phải xem tạo hóa rồi.
Tiêu Thanh Ca hai tay dâng Linh Quả, có thể cảm giác được sinh cơ mạnh mẽ từ trong đó truyền tới.
Đây chính là thứ mà nàng ta mạo hiểm tánh mạng, liều mạng cũng phải tìm kiếm.
Cũng là điểm mấu chốt nàng ta có thể khôi phục thiên phú, trở về Tiên Lộ hay không.
Nàng ta nhìn Sinh Linh Quả, lại nhìn Lý Nhiên, vươn tay đưa đến trước mặt hắn.
- Cho ngươi.
- Hả?
Lý Nhiên sửng sốt.
- Đây không phải là thứ mà ngươi muốn tìm sao? Cho ta làm gì?
Tiêu Thanh Ca lắc đầu.
- Linh Quả này không phải của ta, mà là của ngươi.
- Nếu như không có ngươi, ta cũng đã sớm vứt xác hoang dã, không thể có cơ hội tiến nhập bí cảnh, cũng không thể đi đến bước này.
- Cho nên Linh Quả này đáng ra nên thuộc về ngươi.
Lý Nhiên vò đầu nói.
- Nhưng quả này là do ngươi hái xuống.
- Không có ta, ngươi cũng có những biện pháp khác để hái xuống.
Tiêu Thanh Ca nói.
- Thực ra không liên quan gì đến ta cả.
Lý Nhiên buồn cười nói.
- Tốt, vậy coi như là của ta, ta tặng nó cho ngươi được không?
Mấy ngày ở chung với Tiêu Thanh Ca, nhìn thấy nàng ta mấy lần cận kề cái chết cũng chưa từng từ bỏ, sự cố chấp sự dẻo dai và kiên cường này, khiến lòng hắn thán phục.
Coi như là giúp cho người khác thành công, trái cây này hẳn là nên thuộc về nàng ta.
Tiêu Thanh Ca trầm mặc một lúc lâu, nghiêm túc nói.
- Ta vẫn không thể nhận được.
- Tại sao?
Lý Nhiên cau mày nói.
- Ngươi liều mạng như vậy không phải là vì nó sao? Bây giờ tặng cho ngươi ngươi cũng không muốn, đầu óc chập điện rồi hả?
Hắn thực sự không thể hiểu được.
Tiêu Thanh Ca nhét Linh Quả vào trong tay hắn, giữa lông mày tràn đầy dịu dàng.
- Truyền thừa cuối cùng sắp mở ra, một trận ác chiến là điều không thể tránh được. Tuy là ngươi rất mạnh, nhưng đây dù sao cũng là cổ đế truyền thừa, không thể khinh thường.
- Tống Thanh Tùng âm hiểm xảo trá, Nhạc Kiếm Ly cũng là cường giả hiếm có, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...
- Sinh Linh Quả đặt ở chỗ người, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng.
Lý Nhiên nhìn nhu tình trong mắt nàng ta, đột nhiên trong lòng có chút buồn bực.
- Vậy ngươi phải làm sao?
Tiêu Thanh Ca mỉm cười, nhẹ nhàng dán trước lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực kia.
- Chỉ cần ngươi còn sống, tất cả những gì ta làm mới có ý nghĩa.
- Nếu như ngươi có thể thuận lợi ra khỏi bí cảnh, đồng thời trái cây vẫn chưa dùng tới, thì tới Vô Ương Thành tìm ta.
- Ta... sẽ luôn đợi ngươi.
Lý Nhiên cuối cùng vẫn không lay chuyển được Tiêu Thanh Ca, bất đắc dĩ nhận lấy Sinh Linh Quả.
- Nhưng dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết chỗ ở chứ ? Nếu không làm sao ta tìm được ngươi chứ?
Hắn dò hỏi.
Tiêu Thanh Ca híp mắt cười nói.
- Chờ ngươi đến Vô Ương Thành rồi, đương nhiên là có thể nhìn thấy ta, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi một kinh hỷ vô cùng lớn.
Theo ý nghĩ của nàng ta, Lý Nhiên chắc chắn sẽ đến Tiêu gia thực hiện hôn ước.
Đến lúc đó hai người đương nhiên có thể gặp lại nhau.
- Cắt, thần bí quá nhỉ...
- Hắc hắc.
Một canh giờ đã đến, thí luyện kết thúc.
Đám người bị một cỗ lực lượng không thể kháng cự mang đi, trở về khu đất trống trước dược sơn.
Chỉ thấy hầu hết mọi người đều mặt mày xám tro, chật vật không chịu nổi, trong đó còn có người bị thương.
Từ khi Lý Nhiên mang theo phong trào cướp bóc, không có người nghiêm túc đi hái thuốc, mọi người hoàn toàn xé rách lớp da mặt.
Ngươi cướp ta, ta đoạt ngươi, đánh chính là bất diệc nhạc hồ.
Còn Tiên Tài thực sự hái được lại không có mấy cái.
Lúc này bầu không khí xơ xác tiêu điều, đám người cảnh giác hung ác quét mắt.
Một vòng thí luyện này, khiến cho bọn họ hoàn toàn ý thức được.
- Không muốn bị đào thải thì phải lấy cả tính mạng đi tranh đoạt!
- Căn bản không có cái gì gọi là đồng bào chính đạo, tất cả mọi người đều là kẻ địch!
Nhạc Kiếm Ly thay một bộ y phục mới, vẫn là bộ y phục thanh y giống như đúc trước đó.
Nàng ta đứng ở nơi hẻo lánh, ôm trường kiếm không nói một lời, tản ra khí tức sinh vật chớ tới gần.
Chỉ có ở trong lúc lơ đãng đối diện với Lý Nhiên, trong mắt mới lộ ra một tia xấu hổ và giận dữ, nhưng sau đó đã bị sát ý lạnh như băng thay thế.
Lúc này, trong hư không Liên Y nổi lên.
[Vòng thí luyện thứ hai kết thúc... ]
[Sáu người tấn cấp, hai người bị đào thải.]