Chương 62. Phân chia đội ngũ, yêu ma ra khỏi quan tài! (1)
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trước mặt là một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy.
Khí thế trang nghiêm, minh trụ tố khiết.
Kim Long được chạm khắc trên cây cột đỏ thắm, xung quanh tất cả đều hiện lên thần vận. Trên trần có một viên bảo châu lớn chiếu sáng cả không gian.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Ba người nhìn cỗ quan tài lớn trước mặt thì ánh mắt đều đờ đẫn.
Tình huống gì đây?
Không có vương tọa, cũng không có Cổ Đế mà chỉ có một cỗ quan tài?
- Chẳng lẽ đây không phải tẩm cung của Tiên Đế mà là Đế Lăng à?
Tống Thanh Tùng khó hiểu nói.
Lý Nhiên và Nhạc Kiếm Ly nhìn nhau, cảm giác có điều gì đó không đúng lắm.
Trong quan tài này có Tiên Đế sao?
Mai táng mình trong tẩm cung, bố cục kia không phải cũng quá nhỏ rồi.
Lúc này Nhạc Kiếm Ly nói:
- Vì sao còn chưa tuyên bố nội dung thí luyện?
Lý Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói với Tống Thanh Tùng:
- Đi, mở quan tài ra.
- Hả?
Tống Thanh Tùng lại càng hoảng sợ hơn, đầu rung như trống bỏi:
- Khắp chỗ này đều lộ ra sự quỷ dị, ta không dám đi.
- Ngươi không mở nắp quan tài ra thì ta sẽ mở Thiên Linh Cái của ngươi ra. Ngươi tự chọn đi!
Lý Nhiên lạnh lùng nói.
Hắn đã năm lần bảy lượt buông tha cho tên này, hắn chờ thời khắc này lâu lắm rồi.
Thân là công cụ người thì phải có giác ngộ của công cụ người.
Tống Thanh Tùng rùng mình một cái, nhìn về phía Nhạc Kiếm Ly như cầu xin sự giúp đỡ.
Nhưng đối phương lại đứng ôm kiếm trầm mặc không nói gì, hiển nhiên là cũng ngầm cho phép chuyện này.
- Được, ta mở!
Tống Thanh Tùng không thể làm gì được mà chỉ có thể cắn răng đi đến cỗ quan tài đen trước mặt, nắm lấy nắp quan tài dùng sức đẩy ra một cái!
Răng rắc!
Quan tài lộ ra một khe hở, vô số hắc vụ tràn ra.
Cùng lúc đó, trên không trung có văn tự hiện lên:
[Mở ra vòng thí luyện cuối cùng…]
- Quả nhiên là chỉ cần mở quan tài ra là có thể ra mở ra thí luyện…
Ngay sau đó, ba người đều ngẩn ra.
Chỉ thấy dòng văn tự chuyển động trong không trung:
[Thí luyện một: Trừ yêu… Người tham dự: Lý Nhiên, Nhạc Kiếm Ly.]
[Thí luyện hai: Sát nhân… Người tham dự: Tống Thanh Tùng.]
Thí luyện cuối cùng lại là hai nhiệm vụ khác nhau!
- Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Nhạc Kiếm Ly cảnh giác nói:
- Bên trong quan tài này không phải tiên đế, mà là yêu ma!
Dựa theo văn tự biểu hiện quy tắc thí luyện, ba người bị chia làm hai đội.
Trong đó Lý Nhiên và Nhạc Kiếm Ly một đột, nhiệm vụ là giết chết yêu ma trong quan tài.
Bởi vì Tống Thanh Tùng đụng vào quan tài, tự động tổ đội cùng yêu ma, nhiệm vụ còn lại là...
Giết bọn họ.
- Trách không được lần thăng cấp này lại là ba người, thì ra đều đã sắp đặt tốt.
Lý Nhiên lạnh lùng nói.
Nhạc Kiếm Ly sửng sốt, lập tức hiểu được.
Ba người thăng cấp, người bị bắt bất đắc dĩ đụng vào quan tài kia, khẳng định là người yêu nhất.
Mà hai cường giả còn lại sẽ tự động tổ đội.
Nói rõ trong nhận thức về ý chí của bí cảnh, con yêu mà này vô cùng cường đại, cường đại đến mức đủ để xóa sạch sự chênh lệch của Tống Thanh Tùng và bọn họ!
- Cho nên, nơi này rốt cuộc chứa cái gì?
Ánh mắt ba người tập trung trên quan tài lớn.
Ngoài trừ khe hở không ngừng có sương dày đặc tràn ra, nửa ngày cũng không có động tĩnh gì.
- Có lẽ là lầm rồi, sao ta có thể tổ đội cùng yêu ma được?
Tống Thanh Tùng xoay người chuẩn bị rời đi, hắn ta không muốn làm kẻ địch của hai tên biến thái này.
Đúng lúc này, từ khe hở vươn ra một bàn tay đầy lông, vững vàng bắt được cổ tay hắn.
- Đây là cái...
Còn chưa nói xong đã bị kéo vào quan tài.
- A a a a!
Tiếng kêu thảm thiết, tê tâm liệt phế của Tống Thanh Tùng vang lên trong quan tài.
Ước chừng khoảng thời gian một chén trà nhỏ, tiếng kêu thảm thiết mới dần dần dừng lại.
Ầm!
Nắp quan tài bị ném đi, một con quái vật chậm rãi bò ra.
Chỉ thấy thân thể hắn giống như hổ, đầy lông, nhưng lại có khuôn mặt người, một cặp răng nanh lợn rừng nhô ra, bộ dáng hết sức hung ác.
Mà gương mặt người kia rõ ràng đúng là Tống Thanh Tùng!
Chẳng qua hiện tại đôi mắt hắn ta xanh trắng, không có con ngươi, hiển nhiên đã đánh mất ý thức.
- Thân hổ mặt người ... vậy mà là Đào Ngột!
Đồng tử Nhạc Kiếm Ly co rụt lại.
Đào Ngột có tên khác là Ngạo Ngoan, chính là cự yêu thượng cổ trong truyền thuyết.
Thân hổ mặt người, cực kỳ hung ác!
Yêu ma trước mắt chỉ có một tia huyết mạch ác thú mà thôi, nhưng cho dù chỉ là một tia huyết mạch nhạt như thế thì cũng là tồn tại đặc biệt khủng bố!
- Ăn, các, ngươi!
Thanh âm Đào Ngột phát ra mất tiếng khó nghe, nước miếng chảy dọc từ khóe miệng.
Nó bị phong ấn ngủ say mấy ngàn năm, hiện tại cực kỳ thèm khát tư vị máu thịt!
- Đây là thí luyện cuối cùng sao? Có hơi biến thái quá rồi!
Vẻ mặt Nhạc Kiếm Ly chua xót.
- Súc sinh mà thôi, không phải làm thịt là được rồi sao?
Lý Nhiên rút ngân thương ra, vọt người tới.
Trong lúc nhất thời thương ý tung hoành, yêu ma gào thét, một người một yêu đánh thành một đoàn.