Chương 70. Đãi ngộ của truyền nhân Tiên Đế! (1)
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lãnh Vô Yên cười lạnh nói:
- Nếu ngươi nghĩ rằng chúng ta là một phe thì ngươi đã hoàn toàn lầm rồi.
- Lời này có ý gì?
Liễu Tầm Hoan cau mày.
- Trước đây Liên Minh Chính Đạo đánh lên sơn môn ta, các ngươi có một người nào đứng ra nói muốn cùng tiến cùng lui với tông môn ta không?
Lãnh Vô Yên lạnh lùng nhìn qua đám người:
- Hiện tại các ngươi chịu không nổi áp lực thì nghĩ đến việc kéo U La Điện ta cùng xuống nước à? Các ngươi coi bổn tọa là kẻ ngốc hay sao!
Giọng nói của nàng không lớn nhưng lại khiến tất cả đều tỉnh ngộ!
Mấy đại ma đầu đều có chút hổ thẹn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Liễu Tầm Hoan còn muốn nói tiếp nhưng đột nhiên chạm phải ánh mắt của Lãnh Vô Yên thì lập tức như rơi vào hầm băng!
Sát khí trần trụi kia căn bản không hề che giấu chút nào!
Lãnh Vô Yên đứng lên, giọng nói bình tĩnh:
- Cho dù là Ma Đạo hay Chính Đạo, ai muốn động đến U La Điện thì trước tiên phải hỏi qua kiếm của bổn tọa!
Ầm!
Một đạo kiếm khí bàng bạc lướt qua, trực tiếp chém ra một vết nứt khủng bố giữa nàng và mọi người!
Toàn bộ phủ đệ trực tiếp bị bổ thành hai nửa!
Mà thân ảnh của Lãnh Vô Yên đã biến mất.
Liễu Tầm Hoan nuốt một ngụm nước bọt.
- Tính tình của ma nữ này vẫn nóng nảy như trước!
- Tu vi cũng vẫn cường hãn như trước…
- Nếu nàng tiếp tục như vậy e rằng sẽ phải độc thân cả đời.
- Suỵt! Lời này mà ngươi cũng dám nói? Muốn chết thì đừng kéo theo lão tử!
- Đây là sự thật mà…
Vài đại ma đầu ngươi một câu ta một câu bàn tán xôn xao.
…
Lãnh Vô Yên đứng trên vách đá cheo leo nhìn ngọn núi mênh mông trước mặt, trong mắt không biết đang nhìn về đâu.
- Cũng không biết Nhiên Nhi bây giờ đang làm gì, có trở về tông môn không, có nhớ tay hay không…
Vù!
Chim ưng đột nhiên bay xuống, Ngọc Bài rơi vào trong tay.
Sau khi Lãnh Vô Yên nhìn cẩn thận thì không khỏi ngây ngẩn cả người.
- Nhiên Nhi vào Bí Cảnh sao?
Tiếp tục xem thì thần sắc trong đôi mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.
- Thần Đạo Cung?
Năm trăm dặm bên ngoài Vô Ương Thành.
Tại một ngôi nhà hẻo lánh ở bên trong một ngôi làng nhỏ ở giữa khe núi.
Lý Nhiên từ từ mở mắt ra.
Hắn nhìn lên nóc nhà được xây bằng cỏ tranh ở phía trên thì ngây người trong nháy mắt rồi sau đó thở phào một hơi.
- Lão tử chưa chết!
Sức mạnh của Bí Cảnh khi sụp đổ lại có thể khủng bố như vậy sao?
Hắn đã cố hết sức để thôi động dị tượng nên đã tiêu hao hết linh lực của toàn bộ cơ thể, thậm chí còn dùng Đoạt Thiên Công để vừa hấp thu vừa cung cấp.
Chính vì vậy hắn mới miễn cưỡng chống đỡ được.
Nhưng bởi vì quá tải cực độ nên đã khiến hắn lâm vào trạng thái hôn mê.
- Cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu rồi…
Lý Nhiên muốn ngồi đứng dậy nhưng tay phải lại bị đè xuống, ngay lúc này đột nhiên không giơ lên nổi.
Hắn nghiêng đầu nhìn lại thì đột nhiên giật mình.
Chỉ thấy Nhạc Kiếm Ly đang ngủ say ở phía trên mép giường.
Dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ xinh đẹp như mộng ảo, trên gương mặt nhỏ nhắn còn có vết đỏ nhàn nhạt, càng tô điểm thêm vẻ đáng yêu cho nàng ta.
Lông mi dài khẽ rung lên, vài sợi tóc loà xoà trên gò má trắng nõn.
Giống như người trong bức họa.
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
- Khi cô nương này không rút kiếm ra thì thật sự trông vô cùng xinh đẹp…
Hắn muốn lặng lẽ rút tay ra nhưng Nhạc Kiếm Ly lại vô thức lẩm bẩm một tiếng rồi ôm chặt hơn nữa.
- Ôi!
Mềm mại!
- Khá lắm, cầm vật này để thử thách cán bộ sao?
Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi sử dụng thêm một phần khí lực nữa.
- Hả?
Nhạc Kiếm Ly mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Cơ thể Lý Nhiên cứng đờ lại rồi nhìn nàng ta không chớp mắt giống như một lão tăng nhập định.
- Ngươi đã tỉnh rồi sao?
Trong mắt Nhạc Kiếm Ly lóe lên một tia mừng rỡ nhưng đột nhiên nàng ta phát hiện ra cánh tay đối phương vẫn còn ở trong lồng ngực mình.
Nàng ta hơi đỏ mặt rồi vội vàng buông tay ra mà đứng dậy.
Lý Nhiên yên lặng rút cánh tay về.
Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh rồi đột nhiên có chút xấu hổ trong giây lát.
- Khụ khụ…
Lý Nhiên hắng giọng một cái rồi mở miệng dò hỏi:
- Đây là nơi nào vậy?
- Nơi này được gọi Vân Tiêu Thôn. Ta đã lo rằng nếu như lấy thân phận của ngươi để tiến vào bên trong Vô Ương Thành thì có thể sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết nên ta tạm thời đưa ngươi tới chỗ này.
Nhạc Kiếm Ly trả lời.
Lý Nhiên gật đầu.
- Ta đã hôn mê bao lâu rồi?
- Hôm nay là ngày thứ ba.
- Lâu như vậy sao?
Lý Nhiên vò đầu.
Bí Cảnh lần này thật sự vô cùng nguy hiểm.
Mặc dù Tiên Duyên mê người nhưng thường đi kèm với những nguy hiểm to lớn.
Hắn đã sử dụng toàn bộ bảo bối và thần thông của mình nên mới miễn cưỡng có thể nguyên vẹn trở ra nhưng đổi lại nếu như là một Kim Đan cảnh thì chỉ sợ bây giờ đã là một thi thể lạnh ngắt
Tuy nhiên lần này hắn đã thu hoạch được đầy bồn đầy bát nên coi như cũng không uổng công mạo hiểm.
Kim Quang Ngự Lôi Chú.
Phá Vọng Đồng.
Phần Thiên Thánh Diễm.
Cùng với một lượng lớn tiên tài linh dược ở bên trong Trữ Vật Giới Chỉ.