Chương 77. Ngươi cũng xứng thay mặt ta sao? (1)
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Điệu bộ này, ta còn tưởng rằng bản thân đến trung tâm tăm rửa nữa đấy.
Lý Nhiên không còn sức mà phản bác nữa, dưới ánh mắt kính sợ của mọi người mà đi vào trong thành.
Đứng ở đầu đường Vô Ương Thành.
Trong trí nhớ có vô số hình ảnh liên quan tới tòa thành, Lý Nhiên không khỏi cảm thán.
Quá phồn hoa.
Con đường lát đá xanh vô cùng rộng rãi, hai bên đường phố cửa hàng san sát.
Mái hiên cong lên, trông rất cổ kính.
Trên đường phố dòng người như dệt cửi, bên tai truyền đến tiếng la hét thất thanh của những tiểu thương, có chút náo nhiệt.
Giương mắt nhìn ra xa, có thể nhìn thấy xa xa giống như cầu thang leo lên hoàng cung.
Cung điện trung tâm nằm ở chỗ cao nhất, từ xa nhìn lại đều cảm thấy ngói xanh phi manh, kim bích huy hoàng.
Cung điện xung quanh cao thấp chằng chịt, như giống như quần tinh vây quanh vầng trăng vậy.
- Tòa thành này quy hoạch cũng không tệ lắm đâu.
Lý Nhiên gật đầu.
Lần này hắn trở về Vô Ương Thành, tổng cộng có hai chuyện muốn làm.
Thứ nhất, chính là từ hôn.
Mà một chuyện khác, chính là tặng Sinh Linh Quả.
Lý Nhiên đối với lời ước định này vẫn rất xem trọng.
Trải qua đoạn thời gian ở chung đó, hắn và Tiêu Thanh Ca đã là bằng hữu chân chính.
Huống hồ đối phương lo lắng cho sự an toàn của hắn, cố ý giao Sinh Linh Quả cho hắn, phần tình nghĩa này hắn vô cùng coi trọng.
Nhưng hắn ngoại trừ biết đối phương tên là "Tôn Thanh Thanh", thì hoàn toàn không biết thông tin gì cả.
- Nha đầu kia không nói cho ta biết chỗ ở, nói đợi đến Vô Ương Thành, đương nhiên sẽ gặp được nàng ta... làm gì mà thần bí vậy chứ.
Đúng lúc này, một đám người vô cùng kiêu ngạo chạy qua trước mặt hắn.
Lý Nhiên thuận tay giữ lấy một người.
- Huynh đệ, biết đường đi đến Tôn Phủ không?
- Không biết.
Người nọ lắc đầu nói.
- Lý gia đã đến võ đài của Tiêu gia rồi, chuyện náo nhiệt lớn như vậy mà ngươi còn không đi xem còn tìm đến Tôn Phủ đó làm gì chứ?
- Lý gia... Tiêu gia... Võ đài?
Lý Nhiên sửng sốt.
Lượng tin tức này hơi lớn đó nha!
Tiêu phủ.
Trên khoảng đất trống trước cửa, bày ra một võ đài lớn như vậy.
Người bốn phía nhốn nháo, đều là quần chúng tới xem náo nhiệt, quy mô có thể so sánh với Đăng Tiên Đại Hội.
Gần đây Tiêu gia không hề được bình yên.
Lão Tổ quy tiên, Tiêu Thanh Ca rơi xuống phàm trần, Lý gia từ hôn...
Mỗi tin tức đều mang tính bùng nổ, trực tiếp đẩy Tiêu gia lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Mà bây giờ Lý gia qua đây mở lôi khiêu chiến, rõ ràng là muốn đạp Tiêu gia một cước.
Trong lòng mọi người đều biết, việc từ hôn, đã chắc chắn tám chín phần mười!
Bên trên võ đài, hai thanh niên đang ở đối đầu nhau.
Đao quang kiếm ảnh, pháp thuật ầm vang.
Hai người đều có tu vi Trúc Cơ cảnh, trong lúc nhất thời đánh đến tưng bừng.
Nhưng thanh niên tử y rõ ràng là cao hơn một bậc, thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị, một chưởng đánh trúng ngực.
- Phụt!
Thanh niên hắc y điên cuồng phun một ngụm máu tươi, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, hung hăng nện xuống đất.
Thanh niên tử y thắng!
Người này chính là Lý Thắng, nhi tử của trưởng lão Lý gia, đường huynh của Lý Nhiên!
Lý Thắng cười lạnh nói.
- Chỉ có vậy thôi hả? Tiêu gia không còn người nào nữa à? Phái loại phế vật này cho đủ số lượng thôi sao!
Người xung quanh cũng sôi nổi bàn luận.
- Đây đã là người thứ sáu bị hắn ta đánh bại rồi sao?
- Lý Thắng quả thực là vô địch, thế hệ trẻ Tiêu gia không ai cản nổi!
- Hắn chính là Thượng Đẳng Thiên Phú, nội môn đệ tử của Chính Nhất Tông, tiền đồ vô hạn lượng!
- Tiêu gia thảm thật đấy...
- Đúng vậy, sắp trở thành Tam Lưu Gia Tộc rồi.
- Thanh Sơn!
- Nhanh cứu người!
- Đan dược đâu, đưa đan dược tới đây!
Người Tiêu gia vội vàng vây quanh, nâng Tiêu Thanh Sơn đang bị trọng thương quay trở về phủ đệ, đồng thời ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Lý Thắng trên võ đài.
Khinh người quá đáng!
Sắc mặt Tiêu Niên khó coi, u ám.
Lần trước trưởng lão Lý gia từ hôn không thành, thất bại tan tác mà quay trở về, ngay sau đó Lý Thắng tới võ đài.
Nói trắng ra chính là muốn ép Tiêu gia xé bỏ hôn ước!
- Tộc trưởng, Thanh Sơn cũng không đánh lại hắn ta, sợ rằng thế hệ trẻ không ai có thể là đối thủ của hắn...
Tam Trưởng Lão thấp giọng nói.
Tiêu Niên siết chặt nắm tay.
- Lỡ như thật sự bị một mình đối phương quét sách vậy thì mặt mũi Tiêu gia không còn sót lại chút gì!
Mở võ đài, chính là là quy củ mấy đại gia tộc ở Vô Ương Thành định ra.
Lý Thắng tới võ đài của Tiêu gia, ép đệ tử trẻ tuổi của Tiêu gia ứng chiến, trưởng lão tộc trưởng đều không thể ra tay.
Bằng không hắn ta cũng sẽ không hung hăng càn quấy như thế.
Lý Thắng ở trên đài không ngừng kêu gào.
- Không phải chứ, không phải chứ, Tiêu gia chỉ có trình độ như này thôi sao? Không phải là không có ai chứ?
Đệ tử Tiêu gia nhất thời nổi lên tinh thần quần chúng.
- Ta tới!
- Cẩu vật, khinh người quá đáng!
Mặc dù bọn họ tu vi bình thường, nhưng thiếu niên chí khí vẫn phải có.
Từng người từng người xắn tay áo nhảy lên võ đài.
Nhưng chỉ qua mấy chiêu đã bị đánh đến trọng thương, phun máu ra ngoài, máu tươi đã nhiễm đỏ sàn mặt sàn võ đài rồi.