Chương 81. Ta xem ngươi là huynh đệ mà ngươi lại muốn cua ta? (2)
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhớ tới dáng vẻ lúc nổi máu ghen của Lãnh Vô Yên, Lý Nhiên không khỏi rùng mình một cái.
Sẽ xảy ra án mạng đấy!
Lúc này, Tiêu Thanh Ca nói.
- Lý lang, ngươi không cần phải khó xử, cho dù từ hôn, tâm ý của ta cũng sẽ không thay đổi.
- Hôn ước chỉ là bắt đầu cho duyên phận của chúng ta, cũng không thể hoàn toàn đại biểu tình ý giữa ta và chàng được.
- Ta cũng không thể bởi vì một tờ hôn ước mà trói ngươi trên chiến xa của Tiêu gia được, điều này đối với ngươi mà nói cũng không công bằng.
Nàng nhẹ giọng nói lời nói nhỏ nhẹ, nhưng trong giọng nói tình ý lại sâu trọng.
Những người còn lại của Tiêu gia thì gấp gáp không kém.
Hôn ước này đối với Tiêu gia rất quan trọng, đến lúc này rồi sao Tiêu Thanh Ca lại còn ngớ ngẩn như vậy chứ?
Mà Tiêu Niên không nói gì cả.
Giao toàn bộ quyền lựa chọn cho hai người.
Lý Nhiên nghiêm túc nhìn nàng ta một cái, lắc đầu nói.
- Hôn sự của ta, do ta tự làm chủ. Ta không hủy bỏ!
Hắn quyết định dũng cảm mặt đối với nội tâm của mình.
Về phần sư tôn...
Cùng lắm là bị nàng treo ngược lên điên cuồng đánh, hắn tuyệt đối không nháy mắt một cái.
Đáy lòng Tiêu Thanh Ca mềm mại.
- Lý lang...
Nếu như không phải bên cạnh còn nhiều người, phỏng chừng nàng ta đã nhào vào lòng Lý Nhiên rồi.
Tiêu Niên thở phào nhẹ nhõm.
Không chỉ vì nữ nhi tìm được mối lương duyên phù hợp mà Tiêu gia cũng có thể có một cơ hội thở phào rồi.
- Nhưng Lý Nhiên không thể ở lại Vô Ương Thành, Tiêu gia muốn sống sót, vẫn là phải dựa vào chính mình!
Trong lòng hắn ta vô cùng rõ ràng.
- Đúng rồi.
Lý Nhiên nhớ tới cái gì, lấy ra một quả đỏ chói.
Hương khí nhất thời thấm vào ruột gan của toàn bộ mọi người trong đại sảnh.
- Cái này cho ngươi.
Lý Nhiên đưa quả đỏ kia cho Tiêu Thanh Ca.
Tiêu Niên sửng sốt một chút, tò mò nói.
- Đây là vật gì ? Trông Tiên Khí bốn phía, hình như là linh dược chí bảo!
Ánh mắt Tiêu Thanh Ca kiên định nói.
- Đây là tiên tài Sinh Linh Quả, cũng là cơ hội duy nhất để con trở về Tiên Lộ!
Người Tiêu gia đồng loạt hít một hơi lãnh khí.
- Tiên tài ?
- Sinh Linh Quả ?
- Trở về Tiên Lộ ?
Điều này đối với Tiêu gia lúc này mà nói, quả thực quá quan trọng!
Tiêu Niên trầm mặc một lúc lâu, đứng dậy khom người cúi bái Lý Nhiên thật sâu.
- Lý công tử, mặc kệ Thanh Ca có thể thành công hay không. Ngươi chính là đại ân nhân của Tiêu gia ta!
Các Trưởng lão Tiêu gia còn lại cùng dồn dập đứng dậy, kích động cúi người nói.
- Cảm tạ Lý công tử!
Đây chính là tiên tài đấy!
Đừng nói thế giới phàm tục, ngay cả đỉnh cấp tông môn cũng hiếm khi thấy được!
Mà Lý Nhiên vậy mà bằng lòng giao nó cho Tiêu Thanh Ca ?
Lần này tình ý quả thực khiến người ta sáng mắt!
Lý Nhiên lắc đầu nói.
- Không cần khách khí, thứ này vốn dĩ là của nàng ấy, ta chỉ là vật quy nguyên chủ mà thôi.
Lời này người Tiêu gia cũng chỉ nghe chơi chơi mà thôi, căn bản là không để trong lòng.
Phàm nhân sao có thể sở hữu tiên tài chứ?
Lý Nhiên nhìn về phía Tiêu Thanh Ca.
- Đi thôi, tìm một căn phòng yên tĩnh, ta hộ pháp cho ngươi.
- Ừm.
Tiêu Thanh Ca gật đầu.
Tiêu Niên dẫn hai người đi, đi mật thất tu luyện trong lòng đất.
Một lúc lâu sau.
Trên bầu trời Tiêu phủ linh khí ngưng tụ, Tiên Xướng Phạm m nhiễu lương không dứt, mơ hồ giống như có loan phượng đua tiếng.
Tiêu Thanh Ca, thiên phú xoay chuyển, trở về Tiên Lộ!
Phủ đệ Lý gia.
Đại trưởng lão Lý Đạo Thạch nhìn Lý Thắng trước mặt giống như một đống bùn nhão, hai mắt gần như sắp phun ra lửa.
-Rốt cuộc đã có chuyện gì? Lý Thắng chỉ là đi Tiêu gia mở lội mà thôi, tại sao ngay cả tu vi cũng bị phế đi chứ!
Chẳng lẽ là Tiêu gia phá hỏng quy củ, có tộc trưởng hoặc là trưởng lão xuất thủ?
- Chẳng lẽ Tiêu gia muốn tuyên chiến với Lý gia ta hay sao?
Lý Đạo Thạch nghiến răng nghiến lợi.
Chấp sự quỳ bên cạnh lạnh run, thấp giọng nói.
- Đại trưởng lão, tu vi của Thắng thiếu gia, không phải do người Tiêu gia phế...
- Không phải Tiêu gia ?
Lý Đạo Thạch cau mày nói.
- Vậy là ai làm ? Lưu gia hay là Phùng gia ?
- Tiểu nhân không dám nói...
Chấp sự rụt cổ.
Lý Đạo Thạch một tay xốc hắn ta lên, giọng nói lạnh lẽo đến tận xương tủy.
- Ngươi không nói, bây giờ ta làm thịt ngươi.
Chấp sự nuốt một ngụm nước bọt, rung giọng nói.
- Là Lý Nhiên thiếu gia, là hắn tự tay phế đi tu vi của Thắng thiếu gia ...
- Lý Nhiên ?
Lý Đạo Thạch cứng người.
Hắn ta làm sao cũng không thể ngờ là đáp án này.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ cho ta nghe!
Lý Đạo Thạch lạnh lùng nói.
Chấp sự nuốt một ngụm nước bọt, nói rõ đầu đuôi ngọn ngành tất cả những gì mình chứng kiến được.
Lý Đạo Thạch càng nghe ánh mắt càng lạnh, cuối cùng một cước đá nứt mặt đất dưới chân.
- Vì tiện nhân Tiêu gia kia, vậy mà lại phế đi tu vi của nhi tử ta! Quả thực khinh người quá đáng!
- Thù này không đội trời chung! Lý Nhiên, ta nhất định phải để ngươi trả giá thật lớn!
Hai mắt Lý Đạo Thạch đỏ bừng, tiếng rống giận dữ quanh quẩn ở bên trong phòng.